Chương 36: Người chết oan sao là tà ma được


Quý Mạt Dương và tôi nhìn nhau một lúc, anh ta lấy ra một bao thuốc, đang châm một điều muốn hút thì La Quán Trinh ra lệnh:
Dập thuốc đi, sư 8thúc đến rồi.


Nhắc đến sự thúc, Quý Mạt Dương vẫn có một chút kính nể ít nhất trong những năm qua, tôi chưa từng thấy anh ta kính tr3ọng bất cứ ai như tổ tông thế này.

Quý Mạt Dương dập thuốc, đứng lên nhìn Huyền Quân. Huyền Quân phớt lờ anh ta, đoạn quay sang liếc 9nhìn tôi một cái rồi ngồi xuống.
La Quán Trinh nhìn tôi:
Đó không phải cọc gỗ thông thường. Đều là gỗ liễu hơn mười năm tuổi. Dưới gỗ liễu có một cái dùi nhọn, cũng tức là cái đinh ấy. Đây gọi là cọc trấn hồn, dùng để trấn áp hồn phách. Sư phụ vót
gỗ liễu thành hình dạng cây đinh thay thế cho định trấn hồn, đóng xuống đất, dùng dây đỏ rào lại, muốn trấn áp ma quỷ của thôn Lý gia vào trong thôn Lý gia, cũng chính là cọc trấn hồn.


Còn những ký hiệu vẽ trên cọc trấn hồn quả thật đúng là bùa chú, đó là chú trấn hồn và chú trảm hồn, trấn áp là cần thiết, nhưng nếu bọn họ muốn xông ra ngoài thì phải chém giết!


Nghe sư phụ nói sau nhiều lần thảo luận, họ đã quyết định làm hỏa táng tập thể. Địa điểm hỏa táng cũng để trong một ngày, mọi thứ đã sắp xếp đâu ra đấy rồi đến ngày hỏa táng lại xảy ra chuyện. Ngày hôm ấy, mây
đen phủ kín cả bầu trời, mưa như trút nước khiến việc vận chuyển rất khó khăn, đành phải gác lại, đợi sang ngày hôm sau. Nhưng ngày hôm sau trời vẫn tiếp tục mưa to.


Người phụ trách mặt mày rầu rĩ nhìn những thi thể bị ngâm trong nước, cuối cùng quyết định chôn tại chỗ, đến đâu hay đến đó, thế là mọi người bắt đầu đào hố chôn thi thể. Điều kỳ lạ nhất chính là ở đây, vừa quyết
định không hỏa táng thì ngay lập tức tạnh mưa. Người phụ trách sợ xảy ra chuyện nên không dám trì hoãn, chôn suốt cả đêm.


Từ đó đến nay thôn Lý gia thường xuyên gặp chuyện, có người đã từng vào thôn Lý gia nhưng sau đó nếu không phát điên thì ra ngoài cũng chết. Thôn Lý gia cũng đã trở thành một thôn làng bỏ hoang có tiếng khắp
xa gần. Một số học giả và những người đam mê lĩnh vực này không chịu nghe lời khuyên, đi vào rồi không trở ra được nữa. Dần dần theo thời gian, người dân ở những ngôi làng gần đó xem thôn Lý gia là điều cấm kỵ.
Quý Mạt Dương hậm hực nhất quyết đi theo cho bằng được, dù La Quán Trinh có dùng thân phận sư tỷ để áp chế anh ta, anh ta cũng không đếm xỉa, tôi đành phải đồng ý cho anh ta theo.
Khi chúng tôi rời khỏi chỗ ở của mình thì trời cũng đã tối, Châu Thần và Trương Chí Thần có thể tự do đi lại bên ngoài, kết quả họ nhìn thấy trường học trước mặt thì không khỏi sợ hãi. Ban đầu còn không tin, nhưng
sau đó họ bay lên cây nhìn thật kỹ để xác nhận, mới xuống nói với chúng tôi, trường học quả thật là được xây trên thôn Lý gia.
Nghe La Quán Trinh giải thích như vậy, tôi buông một câu:
Làm người đang sống sờ sờ thì chết cháy, làm quỷ còn bị chém chết, kiếp trước đã làm chuyện gì thất đức không biết?

La Quán Trinh nhướng mắt:
Sao tôi lại cảm thấy cô như đang mắng sư phụ tôi không ra gì ấy nhỉ?


Tôi đâu có, là tự cô nói mà.
Tôi nhàn nhạt đáp, La Quán Trinh á khẩu, không nói được gì.
La Quán Trinh tiếp tục nói:
Năm đó tôi còn nhỏ nhưng nghe sư phụ nói thôn Lý gia bị một trận hỏa ho6ạn lớn thiêu rụi, người dân trong thôn đều chết hết. Sau đó tổ chuyên án đã điều tra gần nửa năm cũng không
tìm ra nguyên nhân, đành 5phải kết án.


Chúng tôi không biết báo cáo viết như thế nào. Nghe nói năm đó vụ án thôn Lý gia rất được chú trọng, nhưng cuối cùng vẫn không điều tra ra manh mối nào. Người ta nghi ngờ những người đi làm đêm trong thôn
La Quán Trinh nhìn tôi với vẻ khinh miệt, ánh mắt coi thường đó của cô ấy như muốn nói rằng tôi thật ngu ngốc.

Đúng là ngôi trường có hơn trăm năm lịch sử, nhưng không thể di dời được sao?
La Quán Trinh bước tới phía trước, sau lưng đeo một chiếc ba lô, trông có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, cô ấy vừa kiêu ngạo vừa nói về mối
quan hệ giữa trường học và thôn Lý gia.
Lúc này chúng tôi mới nhìn La Quán Trinh, cảm giác cô ấy có điều gì đó giấu chúng tôi.
Mà tôi cũng xem như chỉ mới quen biết La Quán Trinh, cô ấy giống như một hố sâu không đáy, cô ấy thật biết giả vờ!
La Quán Trinh giấu giếm nhiều chuyện trong lòng nhưng không chịu nói ra.
ra chuyện là liên quan đến tà ma, nên chẳng ai dám vào.


Lần đầu tiên xử lý, sư phụ và sự bá đều không có mặt ở đó, cũng không tham gia. Người ta khai quật hết cả thôn một lượt, đào hết thi thể bị chôn vùi dưới đất lên, định chuyển đến địa điểm hỏa táng, nhưng xui xẻo
thế nào mà địa điểm hỏa táng không thể hỏa táng vào ban đêm, người chết ở các thôn khác phải xếp số vào ban ngày.

Mọi người nhìn nhau, tôi quay trở lại chuyện chính:
Trinh Trinh đi cùng tôi đến thôn Lý gia nhé, chúng ta đi thôi.

Tôi muốn đi, Quý Mạt Dương thấy vậy cũng đòi theo:
Tôi cũng đi nữa.


Anh ở nhà đi.
La Quán Trinh lập tức ngăn cản, Quý Mạt Dương liền mất hứng, nhưng Huyền Quân cũng đã đứng lên, La Quán Trinh nhắc Quý Mạt Dương đừng đi theo vì đã có Huyền Quân rồi.
sao có thể xảy ra chuyện vào lúc này được?

La Quán Trinh nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tôi hỏi:
Châu Thần nói anh ta đã đóng rất nhiều cọc gỗ, còn buộc những sợi dây đỏ trên cọc gỗ nữa. Trên cọc gỗ còn vẽ vài ký hiệu. Đó là bùa chú phải không?

nói, tôi muốn đi cùng họ, họ lại không đồng ý. Nhưng sư phụ có nói một chuyện, ông ấy bảo người chết rồi không được hạ táng vào ban đêm, thời điểm tốt nhất là buổi trưa, kiêng kỵ nhất là chôn vào giờ Tý, vậy mà
người của thôn Lý gia đều bị chôn vào giờ Tý.


Mất nửa tháng mới giải quyết xong chuyện của thôn Lý gia. Nửa tháng sau sư phụ và sự bá rời đi, tôi cũng chỉ thấy ông ấy trước và sau tết Trung Nguyên hàng năm, nhưng thôn Lý gia đã yên ổn mười mấy năm rồi,
đang nấu ăn ở nhà thì bất cẩn làm cháy nhà sau đó lửa cháy lan sang những hộ dân khác. Và thời điểm xảy ra cháy khi đó có lẽ là khoảng 1 giờ đêm, ngọn lửa bắt đầu bốc lên từ mái nhà trước rồi lan ra, cuối cùng tất cả
đều bị thiêu rụi.


Có quá nhiều người, xử lý rất phiền phức, dù có liên lạc với những người tha hương ngoài thôn đến để nhận người thân, ai sẽ bằng lòng đối mặt với chuyện này chứ. Hơn nữa mọi người đều cho rằng thôn Lý gia xảy
Người lớn lẫn trẻ con đều không nhắc đến thôn Lý gia, có ai hỏi thăm cũng bảo không biết. Nhưng vẫn xảy ra chuyện.


Nghe nói ban đêm thôn Lý gia bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng, trong thôn vẫn còn có tiếng la hét kêu rên thảm thiết, nhìn từ xa giống như có lửa cháy lớn, khiến người dân các thôn xung quanh đều kinh sợ. Sự việc
kéo dài suốt ba năm. Ba năm sau có người đến tìm sư phụ. Sư phụ và sự bá đi chơi trở về lập tức đến thôn Lý gia. Sư phụ và sự bá tra xét hết một tháng, đến khi hai người trở về, mặt mày đăm chiêu, hỏi gì cũng không
Giống như có bao nhiêu nước cũng rót không đầy, chúng tôi không hỏi, cô ấy cũng không nói, nếu không phải nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô ấy, ai mà ngờ rằng cô ấy tường tận mọi chuyện về thôn Lý gia, hiểu rõ như
lòng bàn tay
Không đợi La Quán Trinh mở miệng, tôi hỏi cô ấy trước:
Chẳng phải ngôi trường đã có lịch sử trăm năm rồi sao, sao có thể được xây ở đây được? Chuyện của thôn Lý gia gì thì gì cũng chưa đến hai mươi năm mà.

Hóa ra địa chỉ cũ của trường học không phải ở bên chỗ thôn Lý gia này, mà là ở một nơi xa hơn chút.

Sau vụ việc ở thôn Lý gia, mặc dù sư phụ và sự bá của La Quán Trinh đã trấn áp thôn Lý gia, nhưng cuối cùng thôn Lý gia cũng không được an ổn. Một năm sau khi trấn áp vẫn có hai người qua đường chết, khiến sự

phụ và sự bá của La Quán Trinh buộc phải nghĩ biện pháp khác.

Mà biện pháp này chính là xây dựng một ngôi trường mới, dùng trường học này trấn áp thôn Lý gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.