Chương 37: Là tôi đã phá phong ấn


không phải thiên tai mà là nhân họa, người người chết thảm! Ai có cách gì được đâu? Chúng tôi cũng hết cách, nhưng bọn họ chết8 rồi oán khí không tiêu tan, làm hại đến quá nhiều người, sao có thể dung túng được?



Đó là do cô và sư phụ sư bá củ3a cô nghĩ vậy thôi.
Tôi nói xong liền đi tới trước phần mộ, tuy không thể hiện ra vẻ mặt khó chịu những giọng điệu của tôi l9ại nặng hơn một chút.

Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi nổi cáu, tôi bẩm sinh tính cách nhạt nhẽo, hồi còn ở trong cô nhi6 viện, cho dù bị người khác xô đẩy thể nào, dù có ngã đau ra sao tôi cũng không tức giận.
Tôi học khảo cổ là vì di vật văn hóa có thể lên tiếng nói, tôi muốn diễn giải quá khứ mà người đời chưa được biết.
Nhưng tôi chợt phát hiện, quá khứ thì có ích lợi gì chứ, đều đã chết hết rồi!
Thấy tôi sa sút tinh thần, Quý Mạt Dương ôm tôi vào lòng vỗ về:
Kiểm tra đi!

Tôi đột nhiên cảm thấy, một khi đàn ông trở mặt vô tình thì đúng là tệ hại thật!
Quý Mạt Dương nhìn tôi:
Lát nữa tôi sẽ gọi người tới, cô xem xét trước đi, bây giờ nơi này thuộc về chúng ta rồi.

Vẻ độc đoán đó của Quý Mạt Dương như là vua một cõi vậy. Tôi nhìn La Quán Trinh đang đỏ mặt tía tai vì tức giận, rồi lại nhìn Huyền Quân thờ ơ như thể chuyện không liên quan đến mình. Hắn lạnh nhạt nhìn chằm
Chỉ một câu nói của Quý Mạt Dương đã đủ khiến tôi phải khịt mũi, đúng là mất thể diện mà!
Nỗi buồn ập đến rất nhanh, nhưng tôi cũng rất nhanh chóng lau nước mắt rồi bình thường trở lại, hít mũi nhìn Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương cười:
Để tôi đi trình báo qua, có thể bên dưới này có di vật văn hóa, tìm
mấy người qua đây, cô cứ đào tùy ý, tôi tin năng lực của cô.

Dù gì tôi cũng là lấy oán trả ơn Quý Mạt Dương, thường xuyên làm chuyện xấu sau lưng anh ta. Những món đồ vật hay ho kia của anh ta, không biết bao nhiêu lần là tôi do giúp anh ta cống hiến chúng đi.
Chỉ là hôm nay, khi đối diện với thôn Lý gia, tôi lại cảm thấy trong lòng buồn bực, phẫn uất như thể bất bình không có chỗ trút.
La Quán Trinh đi đến bên cạnh tôi:
Ly Thương.


Tôi đang nói chuyện với cô đấy, tôi phải khai quật thôn Lý gia này,xem ai dám cản tôi?

Quý Mạt Dương mà trở nên ngang ngược thì rất đàn ông, nhưng suy cho cùng người ta cũng giàu sang quyền thế, kẻ lắm tiền thì ngang ngược vậy đấy!
Tôi không dám nói gì, cứ có cảm giác mình như một đứa ba phải.
chằm chúng tôi, lần này không xen vào phá đám cũng không mắng chửi tôi.
Tôi chủ động nói với La Quán Trinh:
Tôi không có nói muốn đào.

La Quán Trinh thay đổi sắc mặt, nhìn tôi:
Vậy sao?

Nhưng cũng không biết có phải số tôi quá may mắn hay không, chẳng bao lâu sau, tôi đang học trung học chuẩn bị thi đại học thì Quý Mạt Dương đến. Anh ta gọi tên tôi, tài trợ cho tôi vào đại học, cứu tôi thoát khỏi số
phận đi làm thuê va vấp khắp nơi. Không chỉ cho tôi đi học, cho tôi cái ăn cái mặc, mà còn cho tôi công việc.
Quý Mạt Dương thường hay bảo tôi vô lương tâm, bạc tình bạc nghĩa, trước giờ tôi chưa từng phản bác.
Quý Mạt Dương rất rõ ràng vấn đề này, đầu óc anh ta thông minh tháo vát, mấy chuyện lý lẽ này anh ta hiểu rõ nhất.
La Quán Trinh phớt lờ, tiếp tục nói:
Việc di dời trường diễn ra rất nhanh, khoảng một năm đã hoàn thành hết rồi. Sau đó, bãi tha ma đã tồn tại. Còn lại thì tôi không biết, nhưng kể từ khi dời trường sang đây thì không
có gì xảy ra nữa. Tôi từng đến đây không chỉ một lần, đều không sao, những người đi ngang qua đây cũng không vấn đề gì.

La Quán Trinh muốn nói gì đó, tôi nhìn cô ấy:
Tôi xin lỗi!

Tôi biết mình không nên nổi giận với La Quán Trinh, nhưng tôi không kiềm chế được, nhiều người chết như vậy, hơn năm trăm người!
Họ không liên quan gì đến tôi, nhưng hôm đó tôi đến đây tìm hồn phách La Quán Trinh, là chính bọn họ đã cứu tôi.
Lão viện trưởng của cô nhi 5viện hỏi tôi, tại sao bị người khác đẩy mà tôi không đánh lại? Phải biết rằng, bạn bè nhiều đứa cứ ức hiếp như vậy thì tôi sẽ bị bắt nạt đến chết mất!
Tôi nói với lão viện trưởng, bắt nạt đủ rồi sẽ không bắt nạt nữa. Lão viện trưởng thấy lạ, hỏi tôi có tức giận không, tôi lắc đầu nói tôi không giận, họ cũng không đánh chết được tôi!
Lão viện trưởng cảm thấy tôi là một đứa trẻ ngoan, cho rằng nếu để tôi ở cùng một đám trẻ con bắt nạt như vậy thì không ổn, vì vậy mỗi ngày ông ấy đều mang tôi theo bên cạnh, sau này còn cho tôi sống trong nhà
Mặt mày Quý Mạt Dương sa sầm cả lại, dáng vẻ lúc này khác một trời một vực so với khi nhỏ nhẹ khép nép gọi sư tỷ. Anh ta nói:
Đây mà là trấn áp cái gì, họ làm cứng nhắc quá, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, khó
tránh khỏi hôm đó trào ra như dầu mỏ, đây... chính là một quả bom hẹn giờ. Không phá dỡ thì sớm muộn cũng sẽ có chuyện.


Quý Mạt Dương anh điên rồi phải không, anh đang nói chuyện với ai đây?
La Quán Trinh cũng không chịu yếu thế, tôi đứng sang một bên chột dạ, cứ như thể vì tôi nên bọn họ mới cãi nhau vậy.

Quý Mạt Dương, nếu anh dám phản bội sư môn, sư phụ...


Sư phụ sư phụ, ông ấy cũng là sư phụ của tôi!
Quý Mạt Dương nói thể khiến La Quán Trinh tức giận tột độ, giơ tay lên định đánh. Quý Mạt Dương quắc mắt nhìn, ánh mắt sắc lạnh như dao làm La Quán Trinh do dự,
tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch!
Ngược lại, Quý Mạt Dương lại cực kỳ hiểu rõ chuyện này.

Loại chuyện này đã kinh động đến địa phương. Để áp chế cục diện và trấn an lòng dân, nhất định sẽ phối hợp. Chẳng phải trước đó sư phụ đã làm việc giúp họ rồi sao. Huống chi thôn Lý gia khiến dân làng xung
quanh hoảng sợ, về lâu dài cũng không phải là cách, nếu việc di dời trường học có thể trấn áp thôn Lý gia, chắc chắn sẽ là chuyện tạo phúc lành cho người dân, đồng thời cũng có lợi ích lớn cho học sinh của trường.


Hẳn là vậy. Hồi tôi còn nhỏ, sư phụ đã chủ động tìm đến nhà, bàn chuyện trường học với cha tôi, hy vọng nhờ sức ảnh hưởng của cha tôi, có thể di dời trường đến thôn Lý gia. Thực ra lúc đó có thể xây một trường tiểu
học, nhưng sư phụ lo dương khí của trường tiểu học không đủ, nên mới đến tìm ba tôi. Ba tôi rất lo lắng, vì di dời trường không phải là chuyện dễ. Nhưng sư phụ tôi bảo 1 tôi chỉ cần làm tốt công việc ở trường, còn lại
ông ấy sẽ lo. Cũng không biết sự phụ đã làm thế nào, chẳng bao lâu sau đã có văn kiện.
La Quán Trinh cũng có chút nghi ngờ về việc di dời trường.
La Quán Trinh vẫn còn hơi nghi ngờ, tôi có thể nhìn ra được điều này từ ánh mắt của cô ấy. La Quán Trinh đã có cái nhìn khác về tôi nên tôi nghiêm túc gật đầu, cầu sau này được đối xử tử tế.
La Quán Trinh nhìn qua Quý Mạt Dương, xem như nguôi giận rồi.
Lúc này tôi mới quay lại chuyện chính, hỏi La Quán Trinh:
Vậy tức là nếu không còn trường học nữa, thì ở đây sẽ không thể áp chế được?

Tôi nhìn Quý Mạt Dương, chợt thấy anh ta thật ra dáng đàn ông.

Ù.

Nghe tôi đáp lại, La Quán Trinh lập tức ngăn cản:
Không được, không dễ dàng gì sư phụ của tôi mới trấn áp được nơi này. Cô mà làm vậy mọi thứ sẽ thành vô ích mất.

của ông. Lão viện trưởng không có con cái, vợ viện trưởng tuổi cũng đã cao, cứ rảnh ra là họ sẽ ở bên dạy bảo tôi.
Tôi luôn cho rằng, đó là trong họa có phúc.
Mãi cho đến sau này họ nói rằng phải di cư, tôi mới quay trở lại cuộc sống một mình.

Nói vậy là khoảng thời gian vừa rồi tôi đến đây thì mới xảy ra chuyện?
Tôi khó hiểu nhìn về phía bãi tha ma, chẳng lẽ bọn họ biết tôi sẽ giúp họ?

Tại sao cô lại đến?
La Quán Trinh ngạc nhiên. Tôi nhìn La Quán Trinh, giải thích, nói với La Quán Trinh rằng vì bám theo A Hoa mà vô tình đi vào bãi tha ma, sau đó bị lạc và có cầm lấy một nắm đất mộ nên mới dây
dưa với thôn Lý Gia.
Ánh mắt La Quán Trinh đanh lại:
Là bắt đầu từ khi cô xuất hiện mới phá vỡ phong ấn của thôn Lý gia.



.
La Quán Trinh nói là lỗi của tôi, tôi muốn phản bác, nhưng lại vừa đến đầu mối thì nuốt ngược trở về. Đưa mắt nhìn bãi tha ma, nếu là tôi, vậy cũng tốt thôi.


Nhưng mà cô có quan hệ gì với họ? Bình thường loại chuyện này chỉ có thể xảy ra với những người có cơ duyên, trừ phi âm khí trên người có quá nặng, cộng hưởng với họ rồi phá vỡ phong ấn trấn áp.
La Quán Trinh

càng nói càng lấp lửng. Nhưng tôi đột nhiên nhìn Huyền Quân, hắn vẫn lạnh nhạt đứng đối diện tôi, tôi thấy rất lạ, hắn luôn khiến tôi có cảm giác là hắn vô cùng ghét tôi, vậy mà hắn lại đi theo tôi, không biết có chỗ

nào không đúng.

Tôi chợt nhớ ra, lúc đó vòng trấn hồn đang ở trên người tôi, hơn nữa La Quán Trinh cũng nói âm khí trên người tôi rất nặng.


Có thể là có liên quan đến vòng trấn hồn.
Thế là tôi đưa vòng trấn hồn cho La Quán Trinh xem, La Quán Trinh cũng cảm thấy vậy, chúng tôi cùng có suy nghĩ như nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.