Chương 293: Khóc đêm
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1829 chữ
- 2022-02-12 03:45:49
Không biết Huyền Quân đã ở sau lưng tôi từ khi nào, tôi buông tay ra định quay lại nhìn hắn thì hai tay hắn vòng lên ôm tôi 8từ phía sau, giữ hai tay tôi cùng chắp lại. Tôi nhìn hắn, hắn nhắm mắt:
Thiên đạo có luân hồi, thiên đạo sẽ không tha cho 3một kẻ ác, càng sẽ không bạc đãi một người tốt.
Hắn có con đường lúc đến, em có lúc quay về, tất cả đều là mơ, giấc9 mơ này không có thời hạn!
Chu Cường lập tức trình bày với tôi về vụ án.
Theo như Chu Cường nói, ở ngoại ô có một căn nhà cũ, căn nhà diện tích không lớn lắm, bên trong vốn có hai bà cháu một già một trẻ sống. Bà lão tại điếc mắt mù, không nhìn thấy gì cả, đứa cháu trai mười sáu tuổi, cũng là lứa tuổi ngây ngô.
Là Quý Mạt Dương bảo cậu lừa tôi hả?
Tôi hỏi Tiểu Trương, oan có đầu nợ có chủ, tất nhiên tôi sẽ không làm khó một kẻ chạy việc vặt.
Tiểu Trương cười gượng:
Cũng không thể nói thế được, ông chủ không phải người như vậy.
Vụ án gì vậy?
Ở trên xe, tôi hỏi Chu Cường chuyện về vụ án.
Không có cách nào, ân tình là phải trả, bình thường lúc cần người ta thì gọi đến là đến, khi người ta cần tôi, tất nhiên cũng không thể chối từ.
Bà lão đang ngồi ở cửa, thời tiết se lạnh nhưng may mà bà lão mặc đủ ấm, đã mặc cả áo bông rồi.
Ghế là ghế lắc làm bằng trúc, khi chúng tôi đi đến thì bà lão đang lắc lư. Chu Cường chỉ vào bà lão, nói:
Không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, bắn pháo cũng không có tác dụng.
Nhưng vấn đề là, người giết người thì chính là người giết, cũng không thể vu khống cho ma quỷ được, Thấy bọn họ không thể hiện thân là dễ bắt nạt chắc?
Tôi trả tài liệu cho Chu Cường, cùng anh ta đến căn nhà cũ ở ngoại ô.
Nhưng chỉ có hai bà cháu như vậy, mà lại liên tiếp có người chết trong nhà bọn họ.
Mà chết thì chết, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân, không những không tìm được nguyên nhân, mà ngay cả manh mối cũng không tra được.
Trong thời gian nửa năm, trước sau hai bà cháu đã bị điều tra tám lần, cũng có thân nhân của người chết phải thám tử tư đến nhà, âm thầm giám sát hai người bọn họ nhưng đều không có bất cứ manh mối nào chứng minh bọn họ giết người.
Nói cách khác, tất cả mọi người đều từng nghi ngờ kẻ giết người là hai bà cháu nhà này, cho nên mới điều tra bọn họ, thế nhưng đến giờ vẫn không điều tra ra, cũng chỉ có thể xóa bỏ hiềm nghi đối với bọn họ, lúc này mới nghĩ đến phương diện khác.
Quanh quẩn mãi đến mức tối thấy phát phiên, cũng không thèm phỉ lời với hắn nữa.
Nhưng có việc vẫn phải làm, tôi đến chỗ sở nghiên cứu tìm Tiểu Trương trước. Nghe nói tôi đến, Tiểu Trương sợ xanh mặt, vội vàng nói với người ta là mình bị bệnh, ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày không đến, nói xong thì định chuồn ra từ cửa sổ.
Nói theo kiểu của Quý Mạt Dương, thì đây chính là đạo nghĩa giang hồ.
Tôi không biết giang hồ là gì nhưng tôi biết thế nào là đạo nghĩa.
Tuy tôi không hiểu nhưng vẫn quay người lại, nhắm mắt nhìn thiên đạo5 mà Huyền Quân nói, thế mà lại thật sự nhìn thấy một lão đạo sĩ dẫn theo mấy tiểu đạo đồng đi xa, hướng về khuất sau những núi non trùng điệp, mây mù bao phủ.
Các tiểu đạo đồng vội vã lên đường, mồ hôi như mưa, lão đạo sĩ ở phía sau tay cầm phất trần, vừa đi vừa xua bọn họ bước lên giống như đuổi dê vậy. Khi tôi mở mắt ra thì phát hiện chỉ là một giấc mơ, tôi đang ngủ trong lòng Huyền Quân, mà hắn cũng đã tỉnh.
Tôi chỉ vào miệng Tiểu Trương, cậu ta vội vàng che miệng lại, bấy giờ tôi mới quay người rời đi. Rời khỏi chỗ Tiểu Trương, tôi vổn định đi tìm Quý Mạt Dương nhưng lại nhận được điện thoại của Chu Cường, anh ta nói bên anh ta có một vụ án rất kỳ lạ, muốn gọi tôi qua đó xem thử, tôi đành phải qua bên đó.
Đến nơi thì Chu Cường gọi tôi lại, tôi đến chỗ anh ta xem một chút. Anh ta chỉ chiếc xe phía đối diện:
Chúng ta đi xe qua đó, ở khu ngoại ô cơ, là một căn nhà cũ, tôi từng đến hai lần, những người khác cũng đã đến ba, bốn lần rồi, nói là không có cách phá án, không tìm được bất cứ manh mối nào, nên tôi mới nghĩ đến cô.
Tôi quay người đi ra ngoài, Tiểu Trương vội chạy đuổi theo:
Tôi nói.
Tôi quay lại, ngước mắt nhìn Tiểu Trương:
Nếu tôi mà là vợ cậu thì đã một cước đạp chết cậu rồi, cái quỳ gối của cậu thật không đáng xu nào.
Thế cô mà là vợ tôi thì đáng rồi.
Tiểu Trương mồm mép tép nhảy, ai thèm để ý cậu ta.
Xuống xe, vừa liếc nhìn căn nhà tôi đã muốn quay người bỏ đi, nhưng thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Chu Cường nên đành phải cùng anh ta đi vào.
Đến cũng đã đến rồi mà!
Những người này hơi phức tạp, hoàn toàn không có liên hệ với nhau, đều gặp chuyện vì đến tìm bà cháu họ, nhưng lúc đó không phải bà cháu họ không ở nhà, chỉ là không nhìn thấy cũng không nghe thấy.
Chắc cô định hỏi, bà lão có thật sự mắt mù, tai điếc hay không nhỉ. Không phải nghi ngờ, là thật đó, chúng tôi đã giám định rồi.
Cũng vì vậy mà anh ta tìm tới tối.
Tôi nhìn Chu Cường:
Anh điều tra vụ án, nghi ngờ người trong cuộc như bọn họ hắn là điều nên làm, đưa đi điều tra cũng sẽ có manh mối. Nhưng anh tìm tôi, tôi cũng không biết xử lý mấy vụ án kiểu này của anh.
Tôi ở bên ngoài gõ cửa, Tiểu Trương vội vàng quay lại.
Chẳng mấy chốc đã thấy Tiểu Trương cười tươi đến tìm tôi, tuôn một tràng lời hay ý đẹp, đến lúc cậu ta vừa nói vừa khóc thì tôi mới tha cho cậu ta.
Thấy tôi không lên tiếng, Tiểu Trương lại khai:
Nghe nói sếp quen biết lão đạo sĩ, cụ thể thì không biết, nhưng tranh không phải người khác bản cho chúng ta, là ông chủ mang về, tôi tận mắt nhìn thấy.
Cái tên Tiểu Trương này, Quý Mạt Dương sớm muộn gì cũng rớt hố trong tay cậu ta thôi.
Vậy cậu có nói không?
Tôi nhìn Tiểu Trương, cậu ta quỳ bụp xuống làm tôi giật cả mình.
Có đánh chết tôi cũng không thể nói.
Tiểu Trương cũng có lúc anh hùng nghĩa khí đấy chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi chỉ có thể khẽ nói mê, coi như là một giấc mộng, giống như hắn nói, giấc mơ này không có thời hạn.
Nghỉ ngơi hai ngày, tôi thấy không có việc gì làm bèn dự định gọi Huyền Quân về, nhưng hắn giống như không nghe lọt tai lời tôi nói, không những mặc kệ tôi mà còn dạo chơi trong biệt thự, hai ngày chẳng làm gì cả, chỉ loanh quanh ở đây.
Còn có một chuyện nữa, nhà của họ rất lạnh, tôi đi vào mà thấy lạnh toát ấy.
Thực ra với tôi mà nói, tất cả những lời phía trước đều không có ý nghĩa gì, chỉ riêng câu tả
lạnh toát
phía sau là có chút ý nghĩa.
Tôi ngạc nhiên:
Anh nói gì vậy?
Huyền Quân chỉ cười một cái:
Nhắm mắt lại, x6em thứ mà em muốn xem, đó chính là thiên đạo.
Nhưng bản thân vụ án kiểu này cũng không phải lớn lắm.
Nhìn từ góc độ của một nhân viên phá án chuyên nghiệp, nếu bản thân vụ án có chút manh mối, sau khi loại trừ, trả lại sự trong sạch cho người bị tình nghi, điều này không có tranh cãi gì nhiều. Nhưng nếu bản thân vụ án từ đầu đến đuôi đều kín kẽ không sơ hở, giống như tình huống này thì mới là đáng nghi nhất. Chu Cường là một người phá án giàu kinh nghiệm, phương diện chuyên nghiệp thì không cần phải nói nhiều, nhưng anh ta có thể nói ra câu không tra được gì cả, cũng đã giám định xác thực, vậy thì chứng tỏ bọn họ đã hoàn toàn loại trừ chuyện hai bà cháu này giết người rồi.
Ù.
Tôi quay người đi ra ngoài, Tiểu Trường thấy không ổn:
Ông chủ không cho nói.
Tôi lại từ một tiếng, Tiểu Trương ngẫm nghĩ vẫn thấy không ổn, lúc này mới xin xỏ:
Ly Thương, cô tha cho tôi đi, biết thừa là tôi không dám nói rồi, cô hà tất phải hỏi tôi cơ chứ?
Chúng tôi đã điều tra rồi nhưng không tìm được nguyên nhân tử vong, người chết ở chỗ đó mà lại không tra được bất cứ manh mối nào, đến giờ đã có sáu người chết rồi.
Chu Cường lấy tài liệu mở ra cho tôi xem. Trong đó có hai nạn nhân lớn tuổi, đều là cụ già sáu, bảy mươi, bên dưới có ghi chú là hàng xóm của hai bà cháu nọ, một người là bà lão lớn tuổi, còn ba người khác thì là phụ nữ, một trong số đó là giáo viên của cậu bé, hai người là bạn học của cậu ta.
Đứa trẻ đó cũng có chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng cũng không kiểm tra được dấu vết có người khác từng đến, ít nhất thì lúc đó không có. Sau này chúng tôi cố ý lắp đặt camera những bình thường đều không có người đến, cũng không có người chết.
Chúng tôi đến trước mặt bà lão, Chu Cường cúi xuống vỗ vỗ bà ấy, bà lão giơ tay lên sờ, có vẻ rất không vui khi sờ thấy Chu Cường:
Lại đến nữa?
Chu Cường cũng không nói gì, đoán chừng là có nói thì bà ấy cũng không nghe được. Chu Cường giải thích:
Đã bảy mươi, tám mươi rồi, không dễ gì mới nuôi được cháu trai lớn như vậy.
Tôi nhìn bà cụ một lát. Trong tay bà ấy cầm gậy, khua khua hai cái ở trước mặt, gậy đến bên chân tôi thì dừng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.