Chương 294: Khóc đêm



Tôi không nói được, nhưng cô không cảm thấy trong nhà này lạnh toát à?
Khi Chu Cường nói còn xoa xoa người, dường như đang rất lạnh. 8


Thế à, tôi không thấy.


Tôi nhìn bên trong căn nhà, cuối cùng vẫn quay lại bức tranh mỹ nữ kia.
Vừa hay lúc đó Huyền Quân từ bên trong đi ra, cặp mắt lạnh lùng của hắn liếc ngay đến Chu Cường đang kéo tay tôi. Anh ta lúng túng, vội vàng buông ra.
Huyền Quân đi tới, kéo tay tôi qua nắm lấy, đặt ở sau lưng và đan mấy ngón tay của hắn vào tay tôi, chiếc nhẫn toga lành lạnh áp vào tay. Tôi quay lại nhìn, bỗng dưng nhớ đến Hương Vụ, nhớ đến sấm chớp Vang rên, ngày tháng tối tăm.

Tay cậu đặt ở chỗ không nên đặt, dễ xảy ra chuyện lắm đấy.
Huyền Quân nói, tôi quay lại nhìn hắn, vốn tưởng chỉ là nói đùa nhưng không ngờ lời hắn nói là thật. Lúc chúng tôi đến căn nhà ở ngoại ô, xe của Chu Cường gặp sự cố, xe lắc lư rồi bị nghiêng, đổ xuống ven đường.

Đây là tranh3 mỹ nữ rất ít thấy, hơn nữa bức tranh này trông cũng không rẻ.


Chắc cũng phải mấy trăm năm rồi, nếu lấy xuống thì rất đáng g9iá, không đến năm cũng phải đáng ba triệu.

Tôi nói xong thì quay người đi, Chu Cường vội vàng theo tôi ra ngoài, anh ta hỏi: 6
Làm sao có biết?
Đi được nửa đường thì Chu Cường gọi điện thoại tới, hỏi tôi không cần giám định bức tranh đó à. Tôi nói với anh ta rằng, tranh tôi từng xem còn nhiều hơn đường tôi từng đi đấy, tuyệt đối không sai được.

Thế thì cô cũng phải giúp tôi phá án đẩy, tôi có thể hỏi mua bức tranh đó của họ.

Chu Cường dứt lời tôi lập tức cúp điện thoại, có gọi cho tôi nữa tôi cũng không nghe.
Tôi còn cố ý lấy tranh trong tay cho Chu Cường xem, anh ta không xem, tôi nói là thù lao cho tôi làm việc, không cần tiền nhưng tranh thì phải cho tôi.
Chu Cường cạn lời, nói gì mà tranh không phải của anh ta. Trở lại xe là tôi muốn đi luôn.
Chu Cường bị bà lão gọi lại nên không thể đi cùng tôi, tôi bèn bảo người của anh ta đưa tôi đi trước.
Thiếu niên kia phẫn nộ nhìn Chu Cường:
Tôi không giết người, cô ta muốn trộm đồ.
Cậu ta cực kỳ tức giận, nhưng Chu Cường không nghe cậu ta giải thích mà gọi người dẫn đi.
Chu Cường đi qua giải thích, trước khi đến tìm tôi, anh ta đã tìm Huyền Quân, chính Huyền Quân bảo anh ta tới tìm tòi, nghĩ rằng có thể tôi sẽ chú ý đến bức tranh.
Cho nên bọn họ nghĩ tới cách dụ rắn ra khỏi hang này.
Tranh mỹ nữ Ngụy Tấn Nam Bắc triều là giai đoạn phát triển sớm nhất, đời Đường lúc huy hoàng cũng từng thịnh hành, đời Thanh còn có địa vị chỉ tốn.

Bức tranh này đến từ triều Nguyên, mà lúc đó tranh mỹ nữ có xung đột với hiện trạng thống trị của triều đại đương thời. Tranh mỹ nữ không những xuất hiện hiện tượng thoái trào, mà còn xuất hiện biểu hiện đa tầng lớp, phụ nữ không phải quý tộc hoàng tộc sẽ có các thân phận, cấp bậc, nhiều loại khác nhau.
Điều này rất rõ ràng. Nhưng suy thoái chứng tỏ đã ít đi rất nhiều, dù sao không được hoàng sủng cũng là đại kỵ của một số xa xỉ phẩm.
Chu Cường bị va đập, chỉ thấy anh ta ôm chặt cánh tay, nói với chúng tôi là đã bị thương. Lúc này tôi mới biết Huyền Quân không nói đùa.
Nhưng hẳn là đạo sĩ, hại người là không đúng.

Anh không sợ bị báo ứng hả?
Chu Cường đến bệnh viện, tôi không vui hỏi Huyền Quân, ai ngờ hắn chỉ hờ hững liếc tôi một cái.
Cậu ta không muốn nói nhiều với tôi mà vươn tay ra ghì cổ tôi, trong tay là một sợi dây thừng. Tôi nhìn cậu ta ra sức kéo, cậu ta lôi tôi sang một bên nhưng tôi không chịu, thế là định đánh tôi. Tôi dồn sức đẩy, cậu ta bị đẩy và vào tường.
Tôi nhìn vào trong nhà, trong đó vẫn không có động tĩnh, nhưng cậu thiếu niên kia đã lấy một con dao từ sau lưng ra rồi đâm về phía tôi. Tôi thấy cậu ta lao đến bên nắm lấy cổ tay cậu ta, quay người quật cậu ta qua vai.
Bởi vì tu đạo nên sức lực của tôi cực khỏe.
Tôi cất dao đi, xuống khỏi bàn hệt như người không liên quan. Cậu thiếu niên đã đi đến chỗ tôi, lúc này tôi mới giải thích:
Cảnh sát Chu đã cho chị bức tranh này rồi, chị đến đây lấy.

Cậu thiếu niên hơi ngơ ngẩn, cũng có chút không hiểu, cậu ta nói với tôi:
Cái này là của nhà em mà!


Không liên quan đến tối, là Chu Cường cho tôi.
Tôi nói vậy, cậu thiếu niên liếc mắt nhìn ra ngoài sân rồi bỗng nhiên cười một cái, khuôn mặt vốn ôn hòa trở nên u ám trong chớp mắt, thậm chí cậu ta còn hỏi tôi có một đồng bọn là tướng răng có thể làm gì được cậu ta à.
Cho nên nếu người trong nghề bán sẽ rất đáng tiền.

Cô nói thật hả?
Chu Cường hết sức kinh ngạc.

Vụ án tối có thể giúp anh, bức tranh kia cho tôi.
Tôi dừng lại ở cửa, chỉ vào trong nhà.
Chu Cường dở khóc dở cười:
Có phải cô cố ý trêu tức tôi không đấy, cái đó đâu có phải của tôi đâu.

Không phải là tốt nhất đấy, tôi muốn thì không ai cản nổi đâu.
Tôi nói xong rồi cất bước đi trước, Chu Cường đuổi theo phía sau, dọc đường chúng tôi tranh cãi không ngớt vì chuyện bức tranh.
Cậu thiếu niên nằm dưới đất đau đớn rên hai tiếng, tôi đi tới định đánh cậu ta thì cánh cửa phía sau có tiếng động, tôi quay đầu lại nhìn cửa vẫn đang đóng. Thiếu niên vẫn rất ngoan cường, đứng dậy còn muốn đối phó với tôi nhưng cậu ta không đánh lại tôi, bị tôi đánh cho bầm dập khắp người, xương cốt cũng bị rạn hai cái, chân cũng bị gãy xương. Cậu ta nằm kêu gào thảm thiết, Chu Cường và Huyền Quân cũng từ bên ngoài đi vào.
Tôi nhìn cánh tay hoàn hảo nguyên vẹn của Chu Cường thì đột nhiên hiểu được chuyện là thế nào, tôi lại bị Huyền Quân lừa rồi. Thế là tôi nhìn Huyền Quân đứng ở cửa, hắn nhếch mép, cười rất đắc ý. Lớp phòng bị trong lòng tôi vốn cũng không tệ, nhưng nhìn hắn cười cái là lập tức sụp đổ ầm ầm.
Tôi muốn đạp hắn một cái, nếu không thì khó mà hả được mối hận trong lòng. Chu Cường đi đến trước mặt cậu thiếu niên:
Cậu còn gì để nói không, không phải cậu nói mình không giết người sao?


Nếu không sợ bị báo ứng thì tùy anh.
Tôi mặc kệ Huyền Quân, cùng hắn đến căn nhà ở ngoại ô, trên đường đi chúng tôi đều không nói câu nào. Đến nửa đường tôi mới cảm thấy có lẽ là tôi đã trách làm hắn, không phải hắn cố ý.
Nhưng tôi không xin lỗi, hắn cũng chẳng giải thích.
Đến nhà của bà lão, tôi bảo Huyền Quân ở lại rồi một mình đi vào nhà.
Tôi ý thức được cậu ta biết Huyền Quân ở bên ngoài, hơn nữa cậu ta đã lắp đặt mấy thứ kiểu như camera, nếu không thì không thể biết nhiều như vậy được.
Nhưng Chu Cường đã kiểm tra mà không phát hiện, chứng tỏ cậu ta rất tinh ranh.
Khuôn mặt cậu thiếu niên dữ dằn, phẫn nộ cực điểm.

Trang phục, kiểu tóc của người trong tranh đều từ thời nhà Nguyên, nhìn màu sắc giấy cũng là đồ cổ.
Đồ từ thời Minh đã rất giá trị rồi, tranh của thời Thanh phần nhiều đều đến từ hoàng tộc cung đình, nét vẽ đơn giản nhất, để hậu đồng đường cũng có nhưng rất ít, cái đó cũng đáng giá.
Triều Minh cũng gần như vậy, không phải nữ thì là nam.
Đế hậu cũng hiếm thấy.
Buổi tối Chu Cường lại đến tìm, nhìn thấy tôi đang dọn đồ định đi bèn cản tôi lại, nói cái gì mà cần tôi giúp đỡ phá án.
Tôi chuẩn bị đi chứ không định giúp, lại bị anh ta kéo về.
Chu Cường hỏi tôi có manh mối không.
Vào trong thấy không có ai, tôi lấy con dao rọc giấy đi đến chỗ chiếc ghế, giẫm lên bàn định tháo bức tranh trên tường xuống. Đúng lúc tôi chuẩn bị tháo tranh xuống thì phía sau có người đi ra, tôi quay lại nhìn về phía cửa ra vào, một cậu thiếu niên tướng mạo thanh tú, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đứng ở đó.
Thiếu niên mặt mày thanh thú, dáng vẻ mảnh khảnh, vẫn còn chút ngây ngô.
Cậu ta nhìn tôi, hỏi:
Chị đang làm gì vậy?

Tôi nhìn Chu Cường:
Nếu đã vậy thì các anh xử lý đi.


Tôi định đi thì bị Huyền Quân kéo lại, dẫn tôi đi cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.