Chương 295: Khóc đêm



Sao anh không nói với em?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương.


Có gì để mà nói?
Quý Mạt Dương vẫn như vậy, hỏi gì anh ấy cũng không muố8n nói.

Ha!

Tôi cười rồi tỉnh lại.
Nhưng còn chưa đợi được thì giáo viên của đứa trẻ này đã nghe được lời đồn thổi, không những không thương bà cháu mà còn chỉ đích danh phê bình trước mặt học sinh cả lớp, còn nói bà cụ dựa vào việc dụ dỗ người khác để nuôi sống cậu ta, còn nói cậu ta cũng sẽ học theo thói xấu của bà mình.
Còn rất nhiều lời khó nghe nữa, hôm đó cậu thiếu niên đã muốn chết đi.
Tôi chuẩn bị dậy thì nghe thấy bên ngoài có người gọi La Quán Trinh.

Cô giáo La.
Là phụ nữ, người gọi La Quản Trinh là cô giáo thì tất nhiên là người ở trường.
Sau này anh gặp được lão đạo sĩ, sức khỏe của ông ấy đã không còn như trước, anh hỏi thì ông ấy cũng không nói gì. Anh để lại phương thức liên lạc, bảo ông ấy có chuyện gì cứ tìm anh. Ông ấy mãi vẫn không tìm, cho đến cách đây không lâu, ông ấy nói muốn anh tìm giúp người đến căn hung trạch làm lễ cúng.

Còn đưa cho anh hai bức tranh.

Tôi nghĩ hắn đã về đến nhà rồi.

Tôi ở nhà.

Ở nhà? Nhà nào?
Huyền Quân nén lửa giận nhưng giọng điệu của hắn cũng khá nhẹ nhàng.
Ở nhà chị dâu.

Anh về bây giờ.
Huyền Quân lập tức lên đường trở về, tôi không đợi hắn nói thêm đã ngắt máy.
Lúc đó bọn anh đã 6nói trước sẽ xuống muộn một ngày, nhưng bọn họ lo bị người khác nhanh chân đến trước, nên giấu anh đi sớm hơn một ngày. Sau đó anh xuố5ng thì bọn họ lên, anh bảo họ cùng anh ở bên dưới đợi một ngày nhưng họ không chịu.
Lúc anh ra ngoài thì bọn họ đều đã gặp chuyện.
Tôi mời đối phương ngồi, rót ly nước rồi ngồi xuống cùng cô ấy.
Tôi muốn nhờ cô La xem đứa trẻ này giúp tôi, có chút kỳ lạ.

Cô gái đặt đứa bé xuống, nó vẫn cười chứ không khóc, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt lại chơi. Tôi nhìn đứa bé rồi hỏi:
Có chuyện gì à?

Hai kẻ này chẳng những không thương xót, ngược lại còn không bằng súc sinh, lẻn vào nhà cưỡng hiếp bà cụ ngay trước mặt đứa trẻ.
Bà cụ cầm dao định tự sát, nhưng thấy cháu trai sợ hãi lại cắn răng chịu đựng. Những cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, hai tên súc sinh này hết lần này đến lần khác tìm bà cụ, dưới sự bức bách, bà cụ phải nhẫn nhịn cắn răng mà sống.

Buổi tối khóc, ban ngày rất ổn.


Chắc là bị sợ à.
.
Tất nhiên không phải bị hại mà là tự sát.
Bà lão đó giống như đã biết những chuyện này, sau khi tỉnh dậy thì đốt một ngọn lửa trong sân, lửa bùng lớn lên, bà lão cũng chết ở trong đó.
Quý Mạt Dương không nói, tôi vốn định bỏ đi thì anh ấy lại gọi tôi:
Năm đó anh ra ngoài xuống mộ gặp được lão đạo sĩ.3 Lão đạo sĩ ấy nói với anh lúc đi đường phải chú ý dưới chân, lúc gặp đối thì xuống, gặp đơn thì lên, như vậy có thể tránh được một ki9ếp.
Anh làm theo lời ông ấy nói, quả thực không sao, nhưng mấy người đi cùng thì vẫn xảy ra chuyện.
Tôi đến ngã tư đường đợi, Huyền Quân cũng ở đó. Thiếu niên cùng bà lão đi tới nhưng cậu ta lại đeo cùm chân, ở bên cạnh dìu bà lão.
Nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, tôi hỏi Huyền Quân:
Cậu ta sao vậy?

Giết người phải xuống địa ngục, cưỡng dâm phải xuống địa ngục, tự sát càng khó thoát khỏi địa ngục.

Trong mơ, tôi thấy Huyền Quân đang cùng Chu Cường làm việc, còn cậu thiếu niên kia quyết không nhận tội. Đúng lúc này Huyền Quân lấy một tờ giấy ra vẽ bùa, sau đó thả vào trong chén đựng đầy nước sạch, giấy bùa chìm xuống, trong nước xuất hiện một vài hình ảnh.
Lúc đầu hai bà cháu ở trong nhà sống an ổn, mặc dù chỉ dựa vào ve chai phế liệu để kiếm ăn qua ngày nhưng vẫn sống được.
Tuy nhiên, hàng xóm có hai lão già tuổi tác không nhỏ hay lén lút thậm thụt theo dõi bà lão. Bà cụ tuy tuổi cao nhưng da trắng, dung mạo đoan chính, nghĩ chắc thời trẻ cũng không hề xấu xí.
Hai ông già này hay đến nhà lấy cớ là giúp đỡ mà táy máy tay chân với bà cụ. Bà cụ đã sáu mươi tuổi rồi, hai ông già kia cũng khoảng năm mươi, ở độ tuổi này vừa nhìn đã thấy không hợp, mà bà cụ là người trong sạch, rất ghét chuyện này.
Đoán chừng là trong nhà không có người nên mới gọi.
Tôi đi ra ngoài liếc mắt nhìn, là một cô gái trẻ tuổi, trong lòng ôm một đứa bé có vẻ đang đòi ăn. Đứa bé đang chơi, nhìn thấy tôi còn nhoẻn miệng cười.

... Vậy nên anh để em đi?

Thì em rảnh còn gi?
Quý Mạt Dương nói vậy tôi cũng cạn lời luôn, thấy anh ấy làm vậy để trả ơn nên tôi cũng không nói nhiều.
Nhưng có vẻ anh ấy rất bận, căn dặn tôi mấy câu là định ra ngoài, tôi hỏi đi đâu, anh ấy nói đi sắp xếp chút đồ cho đứa trẻ. Quý Mạt Dương đi rồi tôi mới quay về nghỉ ngơi, đang buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.
Người ta thường nói thiên đạo có luân hồi, nhưng luân hồi ở đâu?
Tôi vừa tỉnh dậy thì Huyền Quân gọi điện thoại tới, hỏi tôi đang ở đâu.
Thiếu niên này phát điên lên, đã giết hại lão già đó. Sau đó cậu ta che giấu tất cả sự kiện giết người.
Giáo viên nghe nói chuyện này thì nghĩ chắc chắn là cậu thiếu niên gây ra, mượn danh chính nghĩa để đến nhà cậu ta, chỉ chỉ trỏ trỏ bà cháu họ, nói không ít lời khó nghe, lúc này cậu ta nổi điên đã sát hại giáo viên. Để che giấu tội ác, cậu ta mới chẳng những giết người, mà còn làm ra hành động bẩn thỉu.

...
Tôi là đồ đệ của La Quán Trinh?

Ngồi đi.


Cô tìm ai?
Tôi hỏi đối phương.
Cô gái nói:
Cô là em chồng của cô La đúng không. Tôi tìm cô La nhưng cô ấy không có nhà, tìm cô cũng được, tôi nghe nói cô cũng đang theo cô ấy học đạo.

Nhưng cậu ta vẫn nhẫn nhịn được khi nghĩ đến bà nội.
Cậu thiếu niên muốn đưa bà nội bỏ đi nhưng hai lão già kia đâu chịu, bọn họ đã dùng không ít mối quan hệ để ức hiếp hai bà cháu.
Nhưng còn một người khác thì là ngẫu nhiên, bởi vì nhìn thấy chuyện không nên nhìn thấy mà bất hạnh chết thảm.
Bóng dáng trong nước biến mất, Huyền Quân nhìn cậu thiếu niên:
Trốn tránh không phải là cách, trong lòng cậu phẫn nộ khó dần, sau khi chết phải xuống địa ngục.
Có một lần bà cụ mắng hai kẻ kia vô liêm sỉ, nhưng bọn họ ôm hận trong lòng, đến tận nhà ức hiếp người ta.
Bà cụ cô quả nuôi cháu trai hai tuổi đã không dễ dàng gì.
Nhằm rửa sạch tội danh, cậu ta đã thông qua một vài phương pháp, tìm chất lỏng có thể dùng được và không bị phát hiện, sau đó bôi lên thi thể và một số chỗ. Theo lý mà nói thì hắn là sự việc sẽ trôi qua như vậy, không ngờ cháu gái của hai lão già kia cứ cảm thấy cái chết của ông nội chính là lỗi của cậu thiếu niên, thế là liên tục đến nhà tìm cậu ta lý luận.
Cậu thiếu niên đã giết người đỏ mắt rồi, ngày thường cậu ta cũng bị hai cô gái này bắt nạt, giờ chẳng còn để ý những chuyện khác nữa, giết luôn cả hai.
Đứa cháu trai ngày một khôn lớn và đã biết rất nhiều điều.
Bà cụ cũng hay nói rằng mau lớn lên, lớn rồi thì có thể cao chạy xa bay.
Nhưng bà nội cậu tuổi tác đã cao, cậu không muốn bà ấy sống thêm mấy năm nữa à? Bà ấy làm tất cả đều là vì cậu, cậu sống thì bà ấy mới có thể sống. Vụ này hiện được, cậu có muốn kiện không?

Thiếu niên vẫn không nói gì, hình ảnh chuyển đổi, là cảnh cậu ta viết lại quá trình giết người, không lâu sau cậu ta chết ở trong tù.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.