Chương 296: Quẻ này họa vô đơn chí
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1739 chữ
- 2022-02-12 03:45:49
Đứa bé không sao, chỉ là cha đứa bé biết cô sinh nó ra nên muốn nhìn qua đứa bé thôi. Thứ cho tôi mạo muội, cô tái hôn phải kh8ông?
Người phụ nữ thoảng sửng sốt, đôi mắt phút chốc ầng ậc nước. Cô ấy hớt hải ôm lấy đứa bé, đứng dậy tìm chồng khắ3p nơi trong phòng.
A Hải, A Hải... anh ra đây đi!
Tôi cầm la bàn trên tay, người đàn ông nhìn thoáng qua theo phản xạ, hỏi tôi:
Cô đến để đưa tôi đi ư?
Không, tôi đến đây để nói cho anh một việc.
Việc gì?
Tôi dùng cái này.
Tôi cho Trần Húc xem chiếc la bàn trong tay mình.
Một lát sau Trần Húc mới bình tĩnh lại:
Tịnh Tịnh muốn cô giúp chúng tôi gặp nhau một lần.
Được, đêm nay luôn đi, đêm nay tôi có thời gian.
Cảm ơn cô.
Kết quả là người phụ nữ lại ngã quỵ trước, nấc lên một tiếng rồi nằm vật ra đất. May mà đúng lúc đó, Long Đình và Vân Nhã từ ngoài bước vào, nếu không thì thật đúng là không biết phải làm sao cho được.
Long Đình chạy từ cửa vào, ngồi xổm xuống giúp người phụ nữ, đứa nhỏ cũng được Vân Nhã ôm vào lòng dỗ dành.
Sau khi tỉnh lại người phụ nữ vẫn khóc tỉ tê, cô ấy không gào khóc nữa, mà chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Tôi cầm chiếc la bàn trong tay, dùng ngón tay cái nhè nhẹ vuốt đi vuốt lại. Mặt trên của nó bóng loáng, thế nhưng những con chữ đó, tôi đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn. Không nhìn cũng biết, quẻ này họa vô đơn chí.
Anh sắp xếp một chút đi, bảo bạn của anh tiêm cho. Sau đó anh hỏi cô ấy xem, liệu đêm nay có thể gặp được không? Nếu gặp được thì tôi có thể giúp một tay.
Tôi nói với Long Đình vậy, tức là đã đưa ra quyết định rồi.
Sai rồi, nhưng đúng cũng vô dụng, thời gian đã hết.
Giác Nhi!
Giọng nói của Huyền Quân rất trầm, trong điện thoại, hắn hy vọng Hồng Nhi sẽ đáp lại hắn. Thế nhưng hắn lại quên mất, tôi là mẹ của Hồng Nhi, Hồng Nhi chưa chắc đã nghe lời hắn.
Tôi cúp điện thoại, tắt máy. Chẳng bao lâu Long Đình đi ra, nói rằng đã tiêm xong rồi. Bấy giờ tôi mới đứng dậy, bước đến nhìn người phụ nữ.
Trần Húc hơi lúng túng:
Tịnh Tịnh là góa phụ, nhưng tôi nghĩ rằng không nhất thiết phải lĩnh giấy chứng nhận. Có một vài thứ thuộc về riêng họ, tôi không muốn cướp đoạt. Chúng tôi chỉ làm một bữa cơm,
không có chúc phúc, không có tiệc rượu. Cha mẹ tôi không đồng ý, cha mẹ chồng của cô ấy cũng chẳng ưng.
Cậu mới hai mươi hai tuổi đầu, đã gánh vác một người phụ nữ với một đứa trẻ, tương lai phải làm sao đây?
Tôi có bảo hiểm, trước đó cô ấy lấy được một ít tiền bảo hiểm nên đủ chi phí nuôi nấng đứa nhỏ mà. Tôi cũng có thể kiếm tiền, nuôi sống họ không thành vấn đề.
Trần Húc là một người rất thiện lương, thế nhưng thiện lương thì đáng mấy đồng tiền?
Cô ấy cứ khóc mãi, rồi quỳ xuống đất.
Tôi đứng một bên nhìn qua, đứa bé kia sắp tắt thở5 mất rồi. Ngoài cửa có tiếng gió vù vù, thế nhưng lại không thấy ai đến.
Tôi đành phải bước đến bế đứa nhỏ lên, bảo vệ nó trong lòng vỗ nhè nhẹ.
Trước khi gặp nạn, anh ấy nằm điều trị trong bệnh viện. Chẳng biết sao ngày đó lại chạy ra ngoài, đúng lúc có vụ cháy ở gần bệnh viện. Anh ấy chạy đến cứu người, sau đó không về nữa.
Tịnh Tịnh kể với tôi, cô ấy nhớ đến những chuyện đau buồn ấy, vẫn cảm thấy khổ sở như mới hôm qua.
Chúng tôi đi đến nơi đó, chỗ ấy đã bị cháy thành một đống hoang tàn. Nhìn có vẻ như sắp xây dựng gì đó, nhưng chưa bắt đầu khởi công.
Vừa khéo trời đã tối, tôi nhìn xung quanh, bảo Vân Nhã:
Cô bế đứa bé lại đây.
Vân Nhã bế đứa trẻ đến, nó bắt đầu tìm kiếm xung quanh, tựa như đã từng đến đây rồi.
Đứa nhỏ bỗng nở nụ cười, nhìn về một hướng, thế nhưng lúc chúng tôi trông qua đó thì lại chẳng thấy ai cả.
Người phụ nữ nhận được điện thoại, chồng của cô ấy sắp tới đây.
Anh ta nhìn thấy người phụ nữ thì vội vàng chạy đến.
Sao anh lại đến đây?
Cô ấy nhìn thấy chồng mình lại càng khóc dữ hơn.
Đồ ngốc này, em ốm ra đấy rồi, sao anh không đến cho được?
Người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn đôi giày dưới chân cậu ta, tôi khẽ nhíu mày, thầm tính toán rồi buông một tiếng thở dài nặng nề.
Cô ấy tiêm xong thì chúng ta đi luôn.
Được.
Tịnh Tịnh tiêm xong, cả nhà ba người mời tôi đến đó.
Bình thường chắc phải đến nhà cô, dù sao anh ta cũng đã mất. Nhưng tốt nhất là đến nơi anh ta có khả năng cao sẽ xuất hiện, hai người có nghĩ đến chỗ nào không?
Long Đình do dự một lát rồi xoay người bước vào phòng. Ngay lúc Long Đình rời đi, Huyền Quân gọi điện thoại cho tôi.
Trong điện thoại, hắn đi thẳng vào vấn đề, ra lệnh cho tôi:
Em đừng có làm loạn, ở đó chờ anh.
Um.
Dứt lời, người phụ nữ tuôn nước mắt như mưa.
Cô ấy9 như phát điên tìm người chồng đã qua đời của mình trong nhà, nom như sắp ngã quỵ.
Đứa trẻ bị cô ấy làm cho sự phát kh6óc, nức nở không thôi.
Trần Húc nắm tay Tịnh Tịnh, nhìn cô ấy:
Em có biết không?
Tịnh Tịnh suy nghĩ giây lát:
Anh ấy gặp nạn trong đám cháy gần đó, em đã từng nằm mơ mấy lần, đều thấy anh ấy cứu người ở đấy.
Anh ta không phải bác sĩ à? Sao lại đến hiện trường vụ cháy?
Tôi tỏ vẻ khó hiểu.
Trong phòng bệnh, Vân Nhã đang ôm đứa nhỏ đi qua đi lại, có vẻ như Vân Nhã rất thích trẻ con. Người phụ nữ nằm trên giường thì đang nhìn người đàn ông, nắm tay cậu ta nói gì đó.
Hai người như đã đạt được sự đồng thuận.
Người đàn ông đứng lên, xoay người nhìn về phía tôi, thấy tôi thì cậu ta bước ra. Tôi lùi sang một bên, cậu ta vươn tay về phía tôi nói:
Tôi là Trần Húc.
Tôi đi lấy ba lô đeo lên lưng, dặn dò Long Đình đến bệnh viện trước.
Cả nhóm cùng rời đi, đến bệnh viện. Sức khỏe của người phụ nữ rất yếu, nếu không đến bệnh viện thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện mất. Vậy nên phải tới bệnh viện trước để làm điện tâm đồ và tiến hành một vài kiểm tra đơn giản,
Bác sĩ là bạn của Long Đình, lúc lấy báo cáo kiểm tra thì anh ta nói rằng thiếu máu cơ tim, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày. Thế nhưng anh ta cũng bảo tạm thời uống thuốc rồi tiêm một mũi sẽ không có gì quá nghiêm trọng.
Hân hạnh!
Tôi bắt tay với Trần Húc.
Trần Húc tiếp lời:
Qua đây nói chuyện đi.
Không cần đầu, cậu cứ nói đi.
Chuyện là thế này, tôi và vợ tôi...
Hai người kết hôn lần thứ hai, lúc cô ấy mang thai thì từng có một đời chồng. Trong lúc cứu người, anh ta bị nhiễm bệnh, gặp bất trắc nên không còn. Trùng hợp, người nọ là đàn anh của cậu, cậu nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ đáng thương nên muốn giang tay cứu giúp. Vốn dĩ cậu định kéo cô ấy vượt qua khỏi nỗi đau, nhưng lại vì thế mà phải lòng cô. Sau đó, hai người quyết định ở bên nhau. Hai người chịu đựng hết thảy áp lực từ người đời, vốn ngỡ rằng có thể đến với nhau. Thế nhưng không ngờ rằng, đàn anh của cậu lại về.
Trần Húc vô cùng kinh ngạc:
Sao cô biết?
Huyền Quân ở đầu dây bên kia yên lặng trong giây lát, hắn hỏi:
Em có chuyện gì khó à?
Cho anh một phút để trả lời, rồng trời với hổ đất, con nào thắng?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn ở đầu dây bên kia lặng thinh. Tôi nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đột ngột cúp máy.
Huyền Quân lập tức gọi lại:
Rồng!
Long Đình đặt cô ấy nằm xuống, đang chuẩn bị gọi xe cấp cứu thì bị cô ấy giữ chặt.
Tôi muốn gặp anh ấy!
Người phụ nữ rời khỏi ghế sofa, quỳ dưới đất, ngẩng đầu lên nước mắt đầy mặt.
Tôi im lặng một lát mới nói:
Được!
Long Đình đi qua nhìn tôi:
Thầy Ly.
Ừm.
Tôi xoay người bước ra ngoài, Long Đình đi theo. Sau khi ra ngoài anh ta đứng bên cạnh, còn tôi ngồi xuống.
Người nọ không biết nói gì cho phải, cậu ta nhìn tôi cả buổi trời, nom rõ luống ca luống cuống. Tôi chỉ hỏi cậu ta một câu:
Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Hai mươi hai.
Kết hôn sớm vậy à, hai người có giấy chứng nhận không?
Tôi hỏi Trần Húc.
Long Đình, anh đưa họ lên xe đi, tôi đi xem thế nào.
Long Đình đưa những người khác lên xe, còn tôi đi sâu vào đồng hoang phế. Chẳng bao lâu tôi đã thấy một người đàn ông vận áo dài đúng cách đó không xa, anh ta dáng dấp cao gầy, mặc quần màu đen, áo nhung màu trà.
Tôi thấy anh ta lại gần, người đàn ông nhìn tôi rồi gật đầu cất tiếng:
Chào cô!
Người đàn ông thoáng nhìn về nơi xa, tôi bảo anh ta:
Họ không thấy đâu.
Vậy cô nói đi.
...
Nghe tôi nói xong, anh ta trông về phía xa, mãi một lúc sau mới cười khổ:
Vậy à?
Thật ra anh vẫn luôn xuất hiện, trông chừng con gái mình. Nhưng anh có từng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến nó không?
Tôi biết.
Cho nên?
Không gặp nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.