Chương 299: Đổi cơ thể


Trước khi Mộ Tuyết đến đây, tôi đã có một giấc mơ, trên con phố cổ kính trong giấc mơ, phía trước có người đi cùng nhau, còn tôi thì ở phía sau.
Giữa đám người đó là một người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng với mái tóc đen xoã dài.

Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ trẻ mặc3 bộ quần áo màu xanh lơ, trên búi tóc Lưu Vân cài một cây trâm bạch ngọc, ở phía bên còn lại thì có một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng, búi tóc khôn9g khác gì người đàn ông đi theo.

Kẻ qua người lại, tôi nhìn thấy người phụ nữ áo trắng đó quay đầu, khi cô ta quay lại thì tôi đã nhận ra 6người đó chính là Mộ Tuyết. Lúc tôi đang băn khoăn thì ngoài cửa có một cơn mát lạnh ập đến, khiến tôi tỉnh giấc.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Quý Mạt Dương, tôi thực sự rất muốn khóc.
Nếu không phải do tôi vô dụng thì làm sao có thể chết dưới tay Mộ Tuyết chứ.
Nhưng tại sao họ đều không nhìn thấy tôi khi tôi đang ở đây?
Tôi quay người định rời đi để tìm Huyền Quân hỏi cho rõ.
Những Mộ Tuyết không hề có ý định buông tha, cô ta lao lên đâm vào vai tôi, tôi muốn tự cứu mình, nhưng làm thế nào cũng không nhấc tay phải lên được.
Mộ Tuyết lấy làm nực cười:
Ly Thương, cô vẫn ngu như vậy! Nếu không biết rõ tay của cô có vấn đề mà tôi lại tuỳ tiện đến đây à?

Mộ Tuyết nói năng e lệ, nhắc đến hôn lễ không lâu sau.
Cảnh tượng thay đổi tới trong một cung điện và có hai người hiện ra, không ngờ lại là tôi với Hương Vụ, cả hai kéo qua kéo lại ở trong đó, rồi tôi bị Hương Vụ kéo lên trên giường, tiếp theo là cảnh tượng ân ái mây mưa.
Còn Mộ Tuyết thì mặc bộ đồ cưới liều mạng xông vào, cô ta lao tới giường với một thanh kiểm trên tay. Không ngờ tôi từ trên giường đứng dậy và giao đấu với Mộ Tuyết, một nhát kiếm huỷ hoại nhan sắc của đối phương. Cô ta kêu la thảm thiết, gào thét điên cuồng, cô ta vốn muốn giết tôi nhưng lại bị tôi một kiểm đâm trúng rồi chết ngay trước mặt.

Ly Thương, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nét mặt của Mộ Tuyết lạnh như băng, nhưng đôi mắt lại giống như hai thanh kiểm sắc phóng về phía tôi.
Tôi lấy làm lạ:
Tôi đâu có quen biết cô, cô nói gì vậy?


Lộc sư huynh.


Đừng nói gì, anh sẽ chữa lành vết thương cho em.

Lộc sư huynh đưa tay lên muốn chữa vết thương cho tôi nhưng Mộ Tuyết lại ép tới gần. Không còn cách nào khác, Lộc sư huynh đành phải buông tôi ra.
Tôi đi ra cửa xem, cửa không khoá.
Sau khi đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy trong sân gió thổi mát rượi, nhưng trong sân không có bất kỳ tiếng động nào.
Tôi nhìn xung quanh một lượt rồi mới sải bước đi.
Tôi không biết đã đi ra ngoài bằng cách nào, nhưng vẫn chưa đến cửa thì đã đổ rạp xuống đất.
Không biết tại sao Quý Mạt Dương lại đến nhanh như thế, tôi vừa ngã xuống thì anh ấy đã đến.
Khi Quý Mạt Dương đến thì Mộ Tuyết đã bị thương, nhưng Lộc sư huynh vì cứu tôi nên đã để cô ta chạy mất. Khi anh ấy ôm lấy tôi thì tôi đã tắt thở rồi, La Quán Trinh cũng sốc đến ngây người.
Cảnh tượng nhập nhòe biến mất.
Tôi nhìn sang Mộ Tuyết:
Cô đến đây tìm tôi là vì ân oán kiếp trước?


Không thì sao nữa?
Mộ Tuyết đi về phía tôi, tôi nhìn cô ta chỉ thấy nghi hoặc, tại sao lại có hai Thánh nữ?
Vừa đi ra ngoài mười mấy mét thì cảm thấy có người đi ra từ phía sau.
Tôi quay lại, nhìn thấy một người đang đứng đó.
Mộ Tuyết đi giày bệt và mặc một bộ Hán phục rộng rãi, trông vô cùng thanh lịch, đặc biệt là khi cô ta mặc nguyên một bộ màu trắng. Dáng vẻ búi tóc của cô ta cũng giống y như tôi đã thấy trong giấc mơ.
Nhưng cô ta chưa kịp thành công thì đã nghe tiếng Lộc sư huynh thét gào giận dữ
Nghiệt súc, dám làm càn!
Mộ Tuyết lùi lại, nhìn về phía trước.
Một luồng ánh sáng màu vàng rơi xuống, Lộc sư huynh mặc bộ đồ trắng như tuyết xuất hiện ngay trước mặt, Mộ Tuyết bật cười:
Hoá ra là Lộc thần à?

Lộc sư huynh vội ôm lấy tôi, tôi dựa vào người của Lộc sư huynh, ngước lên nhìn anh ấy, một mái tóc dài đen láy cùng khuôn mặt điển trai.
Đến khi tôi tỉnh lại thì5 thấy có một bóng người vút qua ở cửa.
Tôi từ trên giường đứng dậy, bước đến cửa nhìn, mở cửa ra xem, trên hành lang lặng ngắt như tờ.
Đi dọc theo hành lang tối om, cả một không gian cũng chỉ có mỗi tiếng bước chân của tôi.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cót két ở phía đối diện, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào. Tôi nhìn về phía di quản lý ký túc xá, căn phòng tối om, giờ này thì chắc chắn đã khoá cửa rồi, nhưng lại bị mở kiểu gì vậy nhỉ?
Tôi bước đến chỗ cửa bên kia nhìn xem thì nghe thấy tiếng ngáy của di quản lý ký túc xá phát ra từ bên trong.
Chứng tỏ người đi ra không phải là di quản lý ký túc.
Sư huynh cũng thật là, lúc này không đến cứu tôi còn chạy đi đánh Mộ Tuyết làm cái gì, chẳng lẽ là tôi đáng chết à!

Anh...

Tôi biết mình sắp không trụ được rồi, chỉ muốn đi gặp Quý Mạt Dương.
Lúc đầu La Quán Trinh còn không tin, sau khi thử xong thì không có phản ứng nữa.

Huyền Quân, tội giết anh!
Quý Mạt Dương ôm lấy tôi không ngừng giận dữ gào thét lên.
Tôi cũng không thể nào ngờ Quý Mạt Dương lại muốn giết Huyền Quân, như thể anh ấy biết điều gì đó vậy.
Những người ở đó bật cười ha hả, còn nói cái gì mà chê bai cô vợ nhỏ xấu xí.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, bé gái đã lớn lên thành dáng vẻ của Mộ Tuyết và đang cùng người tể tự đánh cờ trong sân, mà người tể tự kia rõ ràng chính là Hương Vụ
Chẳng qua Hương Vụ ít tiếng ít lời, mặt mày lạnh nhạt.

Không quen biết à?

Mộ Tuyết đưa tay lên quét qua, trước mắt xuất hiện một bức bình phong hệt như một màn hình phóng to, trên đó là một triều đại cực kỳ xa xôi, ít nhất cũng phải vài nghìn năm.
Cảnh tượng hiện ra là một bé gái đang ngủ rất bình yên, có rất nhiều người vây quanh cô bé, nghe nói đây là một thánh nữ. Không lâu sau có một người trẻ tuổi đến và dẫn theo một cậu bé rất nhỏ tuổi, cậu bé mặc một bộ quần áo tế tự rất sang trọng, trong độ tầm ba bốn tuổi. Sau khi nhìn thấy bé gái thì cậu bé cau mày chê xấu, rồi quay người rời khỏi.
Tôi thấy lạ:
Cô hẳn không phải là người nhỉ?


Thế thì đã sao? Cô bây giờ có thể làm gì được tôi?
Mộ Tuyết từng bước một tiến lại gần tối với thanh kiểm trên tay, cả hai tay của tôi đều không thể cử động và cũng không có đường lui, chỉ đành chờ cô ta tiến đến.
Kết quả tôi đã bị cô ta đâm một kiếm xuyên ngực, tôi còn chưa kịp hét lên vì đau đớn thì cô ta đã rút kiếm ra. Cơn đau ở ngực khiến tôi nói không nên lời, cô ta vung tay lên chém tới với ý định huỷ hoại khuôn mặt của tôi.
Tôi đứng không vững ngã xuống, nghe thấy Mộ Tuyết nói:
Năm đó, cô ta cũng từng làm tổn thương anh, sao vậy, anh quên rồi à? Bây giờ khó khăn lắm mới khôi phục lại được thân phận Lộc thần, lại muốn ngựa quay đường cũ?


Nghiệt súc, tu hành không dễ, ngươi dám đả thương sư muội ta, hôm nay ta sẽ cho người chết dưới gậy này.

Lộc sư huynh cầm một cây gậy trên tay và đánh về phía Mộ Tuyết, cả hai giao đấu với nhau. Tôi nhìn trước ngực bị nhuộm màu đỏ và giọt máu còn rơi tí tách của mình, loạng choạng đi về một bên.
Tôi cố gắng tiến lại gần nhưng không được. Bọn họ người thì dương khí quá nặng, người lại có kim quang bảo vệ, tôi hoàn toàn không thể nào đi qua được.

Lộc sư huynh nói:
Tôi không muốn biết ân oán giữa cậu với hắn thế nào, nhưng hiện giờ trong bụng của sự muội vẫn còn một người nữa, cậu không thể để nó gặp chuyện chứ?


Quý Mạt Dương nhìn bụng tôi:
Nó sẽ ổn thôi, có tối ở đây nó sẽ không sao hết.
Quý Mạt Dương ôm lấy tôi:
Giác Nhi à, con yên tâm, bác sẽ bảo vệ con!


Quý Mạt Dương không muốn nói nhiều, chỉ ôm lấy cơ thể tôi.

Lộc sư huynh đã cho tôi viên nội đan của anh ấy để bảo vệ cơ thể, còn nói với Quý Mạt Dương rằng có nội đan của anh ấy thì trong bảy ngày tôi sẽ không sao, nhưng bảy ngày sau thì anh ấy cũng không biết phải làm thế nào.


Tôi biết rồi.


Quý Mạt Dương bể tôi lên, bước ra ngoài. Nhìn thấy anh ấy rời đi, tôi không yên tâm muốn đi theo. Thấy La Quán Trinh đi đằng sau, tôi mới cảm thấy yên tâm phần nào. Sau khi nhìn họ rời đi, tôi nhìn sang Lộc sư huynh, Lộc sư huynh vẫn đang tìm kiếm Mộ Tuyết, có vẻ như anh ấy vẫn chưa yên tâm. Sau một thời gian không gặp, Lộc sư huynh đã trở nên tuấn tú điển trai hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.