Chương 300: Đổi cơ thể


Sau khi đám người Quý Mạt Dương đi xa thì Mộ Tuyết lấy một con hạc giấy thả ra ngoài, hạc giấy theo sau đám người Quý Mạt Dươn8g suốt quãng đường.

Tôi cũng đi theo muốn bắt lấy con hạc giấy và làm nó biến mất.

Sau khi đi theo một hồi th3ì con hạc giấy không theo kịp.
Tôi ngước lên nhìn kính chiếu hậu, không ngờ dáng vẻ của mình trông chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi, đúng là một khuôn mặt rất ưa nhìn, nhưng non quá!
Tôi thở dài, đã tạo nghiệp gì đây mà tại sao tôi lại trở thành một thằng con trai chứ?

Phù...


Cậu không tìm đến đi tận ra ngoài trường rồi chứ?
Đối phương giơ tay lên đẩy một cái làm tôi ngã nhào.
Tôi cứ tưởng rằng cái tay sẽ chảy máu, dù sao cũng đau thế cơ mà, nhưng nhìn vào chỉ rách da thôi chứ không chảy máu. Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, hôm nay trời đang âm u, nếu không tôi đã tan thành mây khói rồi.
Đối phương nhận thấy khác lạ, bước đến xem cái tay của tôi. Tôi vội vàng giấu đi, kết quả sắc mặt cậu ta tối sầm lại:
Cậu không phải là người?

Tôi không kìm được thở ra.
Sờ vào bàn tay, đúng là lạnh thật! Xác chết đương nhiên lạnh rồi.
Chiếc xe đã đến nơi, tôi sờ soạng khắp người nhưng không có gì hết.
Thay vào đó lại đụng phải đội đưa tang, trên chiếc xe đưa tang ở phía trước có một chi9ếc quan tài, tôi va vào thì bị khoá lại.
Đến khi tôi phát hiện ra điều không ổn thì đã nằm trong quan tài rồi.
Tôi cố gắng đập quan tài nhưng không ai để ý tới. Không biết qua bao lâu, chiếc quan tài lắc lư, tôi bèn hô lên:
Cứu mạng,5 cứu mạng...

Tôi vừa hét lên một cái, nhóm người khiêng quan tài sợ đến mức quăng luôn quan tài xuống, quay người bỏ chạy. Tôi giống như đang nằm mơ vậy, té đến toàn thân đau nhức. Đến khi tôi vất vả bò dậy từ trong quan tài thì thấy mình đang ở nơi hoả táng, không biết có phải đã doạ người ta bỏ chạy rồi không mà xung quanh không một bóng người, chỉ còn một số đồ đạc bị bỏ lại. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi vội vã rời đi, quay về tìm La Quán Trinh đã rồi tính sau, những chuyện khác gác sang một bên trước.
Tài xế cảnh giác nhìn tôi.

Hiện giờ tôi không có tiền, đưa tạm anh cái này vậy.
Tôi tháo chiếc đồng hồ đeo tay ra đưa cho tài xế. Tài xế giật mình, anh ta nhìn tôi còn định nói gì đó, nhưng tôi đã xua tay bảo rằng không cần đầu.
Trong nhà không có ai cả, tôi định vào trước đợi nhưng lại không vào được, có một tia sáng bắn ra đâm vào tay tôi, đau đến toàn thân run rẩy, cũng không dám đi vào nữa.

Đưa tôi đi đi.

Tôi thương lượng với đối phương, mà cậu ta lại lạnh lùng hừ một tiếng:
Mơ đi.

Lúc cậu ta đang nói chuyện thì Huyền Quân đã bước ra, tôi xoay người bỏ chạy. Huyền Quân giận dữ quát to:
Ly Thương!

Tôi sững sờ, sao cậu ta lại biết?

Đi theo tôi.

Đối phương kéo tôi chạy như điên, rồi lên xe đi tìm người. Khi đến nơi thì tôi mới ngỡ ngàng.
Lúc này tôi mới rời đi.
Sau khi rời khỏi trường học, tôi vốn định đi tìm mấy người La Quán Trinh, nhưng họ đều chưa về, tôi không thể vào trong, chỉ đành tìm người mượn di động để gọi điện.
Nhưng ở bên ngoài không ai cho tôi mượn di động cả, mà tôi cũng chẳng có đồng xu dính túi, chỉ còn cách quay lại trường nghĩ cách.
Hoan Hoan là do tôi buột miệng thốt ra, nhưng ai lại đi nghĩ ra cái tên lạ lùng này được chứ.
Đối phương nhìn tôi:
Cái tên quái gở gì vậy?

Ừm, đúng là không hay lắm.

Tôi đẩy cậu ta ra và muốn rời đi.
Tôi chỉ đành rời đi trước, không còn nơi nào để đi nên đành đến trường trước vậy.
Nhưng tôi không thể vào phòng ký túc nữ, chỉ có thể đến phòng nam thôi.
Sau một hồi lâu tìm kiếm thì tôi đã tìm thấy một căn phòng ký túc nam không có người ở, đoán chừng là phòng xin nghỉ bùng học, cửa cũng không khoá, bên trong lại hơi bốc mùi, vì có yêu cầu chất lượng cuộc
Nhà Huyện Quân? Đối phương bấm chuông cửa đợi rất lâu, Huyền Quân mới bước ra.
Vừa thấy Huyền Quân, tôi lập tức trốn sau lưng đối phương.

Biết sợ rồi?

Tôi đợi một lúc mới bắt được xe taxi.
Sau khi lên xe thì tôi nói với tài xế nơi tôi muốn đến, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện ra điều khác lạ.
Tại sao mình lại là một cậu trai?
Tôi đang nghĩ phải làm thế nào đây thì Huyền Quân từ trên xe bước xuống.
Tôi sững sờ giây lát khi nhìn thấy Huyền Quân, nhưng chợt nghĩ hắn cũng không nhận ra mình đâu.
Huyền Quần sải bước đi vào, hoàn toàn không để ý gì đến tôi.
Lúc này đối phương mới chịu tách ra để tôi đứng dậy.
Tôi định rời đi thì cậu ta lại sai:
Đi mua cơm cho tôi, tôi đói rồi.


Được.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn tài xế, tài xế lại hỏi:
Cậu ăn mặc chỉnh chu thể, định đi dự đám cưới à?

Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy trên người mình là một bộ vest đen.
Chiếc áo sơ mi lại còn màu hồng.
Tôi phải quay lại trong vòng bảy ngày mới được.
Đến khi tôi chạy đi thì nhìn thấy những người đó lại chạy về, đoán chừng tưởng là xác chết vùng dậy.
Tôi hoảng hốt không biết mình đã chạy bao xa, nhưng cuối cùng cũng rời khỏi nơi hoả táng.
Đối phương lại nắm lấy tay tôi:
Sao tay cậu lạnh vậy?

Tôi cuống quýt vỗ cái bộp vào tay đối phương, đẩy cậu ta ra muốn rời đi, thế mà cậu ta lại kéo lấy tôi từ phía sau, còn tiện tay quăng tôi lên giường, tôi vội vàng định đứng lên. Đối phương đã bước tới cúi người xuống, trong đôi mắt lạnh như băng mang theo sự trêu đùa:
Rốt cuộc cậu là ai?

Tôi ăn cắp đồ, không có nơi nào để đi nên chạy đến đây để trốn, vốn định ở đây một đêm thôi rồi sẽ đi.
Tôi tìm bừa một cái cớ.

Hừ!


Tôi không thấy, lúc tôi đã như vậy rồi.

Tôi sợ sẽ có chuyện bèn đứng dậy định rời đi, nhưng đã bị đối phương nhanh tay đứng dậy giữ lại. Động tác của cậu ta quá nhanh, tôi bị cậu ta đẩy vào tường, giật cả mình.
Cậu là ai?
Đối phương không phải dạng hiền lành gì, tôi vội vàng nghĩ ra một cái tên.

Hoan... Hoan Hoan...

sống nên tôi đành tự tay dọn dẹp.
Hễ thứ nào không dùng đến là tôi vứt ra ngoài hết, căn phòng trở nên sạch sẽ, tôi mới đi nghỉ ngơi. Đến sáng thì có người đẩy cửa đi vào, tôi mở mắt nhìn thì thấy một cậu con trai cao lớn đang đứng ngày ra ở cửa.
Người đó cũng trạc tuổi tôi nhưng cao hơn, ít nhất cũng cao một mét chín, hơn nữa, cậu ta hơi gầy, trông cũng rất điển trai. Người đó đóng cửa lại, đi đến một chiếc giường khác nằm xuống, liếc tôi một cái rồi hỏi:
Chăn của tôi đâu?

Đang đi thì bị người ta chặn lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra là cậu học sinh nam kia, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cơm đâu?
Đối phương đanh mặt nhìn tôi, tôi đành cười gượng.

Tôi không tìm thấy căn tin.

Tôi đưa tay lên, ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy những ngón tay của bản thân.
Mặc dù đôi tay này cũng rất đẹp, nhưng rõ ràng không phải tay của con gái. Tài xế chở tôi đi thấy lạ hỏi:
Tay bị sao thế?


Không... không sao cả.

Tôi vẫn làm lơ, cắm đầu chạy.

Nhưng tôi nào chạy thoát nổi Huyền Quân, âm quý bất thình lình xuất hiện ở trước mặt chặn đường tôi. Tôi đứng dậy, âm quỷ ngơ ngác nhìn tôi, hệt như đứa trẻ ngây thơ vậy.

Huyền Quân bước tới túm lấy tôi, tôi cúi đầu xuống không nhìn hắn. Hắn bóp lấy cắm tôi và buộc tôi phải ngẩng đầu lên.

Thấy ánh mắt tôi nhìn mình, hắn khó khăn nuốt xuống:
Em...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.