Chương 306: Thi biến
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1788 chữ
- 2022-02-19 03:23:47
Sau khi Cung Duyệt và Cung Duệ rời khỏi, ông Cung mới nói:
Lên lầu thôi.
Tôi đi theo ông Cung lên tầng trên, rồi gọi đi8ện thoại cho Quý Mạt Dương và La Quản Trinh, kể cho hai người họ nghe tình hình bên này của mình.
Ông Cung sắp xếp cho t3ôi ở lại trong một căn phòng mới ở tầng trên, còn nói rằng căn phòng này chưa từng có ai sử dụng. Thì ra phòng cũ của Cung Hoan 9là một phòng khác, còn chỗ này là nơi chuyên dùng để tiếp khách, nếu tôi đã đến đây ở thì từ giờ nơi này sẽ là phòng ngủ của tôi6.
Bác Cung, cháu rất bất ngờ khi nghe được bác nói những lời này. Cháu cũng rất xin lỗi vì đã chiếm dụng cơ thể của con trai bác. Đáng lẽ thì, cháu không thể chiếm không như thế được. Kể cả không nhận bác làm cha nuôi thì cháu vẫn nên có lời hứa hẹn. Nhưng số mệnh cháu lại không tốt, sợ rằng những người thân bên cháu sẽ gặp phải chuyện không may. Cháu không thể liên lụy đến bác được.
Thế này đi, từ hôm nay, cháu nhận vợ của bác làm mẹ nuôi, nhưng không liên quan gì tới bác. Như vậy cháu sẽ không làm hại đến bác cũng như hai con trai của bác.
Sau này nếu bác Cung có chuyện gì cần, cứ đến tìm cháu.
Tôi dạo quanh căn phòng một vòng, sau đó quay sang nhìn ông Cung:
Tại sao bác không trách cháu ạ?
Ông Cung sửng sốt:5
Trách con cái gì?
Trách cháu xông vào di thể của con trai bác, khiến cậu ấy không thể thuận lợi mồ yên mà đẹp.
Ông Cung cười khẽ:
Đứa nhỏ ngốc, chắc con chưa từng rơi vào hoàn cảnh mất đi người thân nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ giây lát:
Nhân duyên giữa cha mẹ và cháu rất ngắn, khi cháu còn ngây ngô chưa hiểu chuyện thì họ đã không còn bên cạnh nữa rồi. Mệnh cháu không tốt, không chỉ xung khắc với anh trai, mà còn khắc cha khắc mẹ. Vì để cháu có thể trưởng thành thuận lợi, cũng để cả nhà có thể bình an, cha mẹ cháu đã gửi cháu vào cô nhi viện ở. Cho nên từ nhỏ tới lớn cháu đều sống ở cô nhi viên, đến khi cháu trưởng thành thì hai người họ đã mất rồi.
Vâng
Bố ơi.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Cung Duyệt tới bên ngoài gõ cửa, báo rằng Quý Mạt Dương và La Quản Trinh đã đến.
Nghĩ đến nếu ngày nào đó tôi mất đi Giác Nhi, tất nhiên tôi cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Nếu thằng bé chưa từng xuất hiện, chúng tôi chưa từng gặp nhau thì cũng thôi. Nhưng thằng bé đã tới, tôi cũng đã gặp đã thấy, nếu như mất đi thì làm sao tôi chịu được đây.
Tiểu Hoan, con ở lại đây đi. Bác biết, con không thể nào ở mãi trong thân xác này, con cũng không phải người thường, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi. Nhưng nếu con đã xuất hiện vào thời điểm này, chứng tỏ rằng giữa con và bác có duyên phận làm cha con, đã vậy thì con hãy ở lại đi, đến khi nào muốn đi thì cứ đi.
Ông Cung thất thần một lát mới mở miệng:
Cháu cũng thật đáng thương, còn bác ấy à, bác đã sống hơn nửa đời người rồi, đã nếm đủ chua cay mặn ngọt, cũng gặp không ít trường hợp lừa phỉnh dối gạt; đến cả giết người phóng hỏa cũng từng thấy qua rồi. Không phải bác chưa từng mất đi ai, nhưng bác vẫn hy vọng những người ấy có thể sống lại từ cõi chết..
Nếu thật sự có một ngày người thân của bác sống lại thì cho dù phải trả bất cứ giá nào, bác cũng muốn bảo vệ họ.
Tôi có thể hiểu được những lời ông Cung nói, thương thay cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ. Nỗi đau mất con, không phải ai cũng có thể vượt qua.
Trước giờ cháu luôn cho rằng hai người họ là ân nhân của cháu, còn chưa kịp báo ân thì họ đã không còn.
Còn sư phụ của cháu thì chỉ ở cùng với cháu có một năm, nhưng ngày nào ông ấy cũng nói với cháu rằng mình sắp chết, cho nên lúc ông đi thật, cháu cũng không quá đau buồn.
Vì vậy tình huống mất đi người thân mà bác nói, có lẽ cháu vẫn chưa thực sự cảm nhận được.
Nhìn ra được mà, bác yêu vợ như mạng, tìm kiếm bao năm mà chỉ đổi lại được kết cục âm dương cách biệt, tất nhiên bác sẽ thấy không cam tâm. Nhưng sống chết là chuyện không thể cưỡng cầu, nếu bác muốn gặp lại bà ấy thì phải chờ cháu giải quyết xong chuyện hiện tại đã, sau đó cháu sẽ tìm kiếm tung tích của mẹ nuôi.
Nếu bà đã đi vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp, vậy thì cháu cũng chẳng thể làm được gì. Nhưng nếu bà ấy vẫn chưa vào luân hồi thì có thể cân nhắc ạ.
Thế thì bác chờ con.
Chúng tôi nhanh chóng xuống lầu, Quý Mạt Dương và La Quản Trinh đã đứng chờ ở đằng kia. Vừa trông thấy tôi, La Quản Trinh lập tức chạy đến xem, còn Quý Mạt Dương chỉ liếc tôi một cái như làm thủ tục, sau khi xác định tôi không có việc gì thì bước qua gặp ông Cung.
Làm phiền bác rồi!
Không cần khách sáo, nếu chúng ta đã cùng gặp phải chuyện này thì tôi tin rằng đây là duyên phận đã được định sẵn, cho nên không cần khách sáo đầu, ngồi đi.
Ông Cung ngồi xuống trước, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh cũng ngồi hai bên trái phải ở cạnh tôi. Đầu tiên, La Quán Trinh kiểm tra cho tôi trước, sau đó trên mặt cô ấy hiện vẻ quái lạ.
Cháu là đạo sĩ.
đồ.
Ông Cung trầm ngâm một lát. Tôi thấy hình như ông ấy có tâm sự trong lòng, bèn chủ động hỏi han.
Bác muốn gặp lại mẹ nuôi một lần ạ?
Nghe tôi hỏi như vậy, ông Cung lộ vẻ ngạc nhiên.
Sao con biết?
Không thành vấn đề, con cứ lo việc đi. Mặc dù bác chỉ là người thường, nhưng ít nhất vẫn có thể giúp con một tay. Khi nào anh trai con tới đây, bác sẽ nói với cậu ấy, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì nhất định phải nói cho bác biết.
Cảm ơn bác.
Sau đó hai chúng tôi lại nói thêm vài câu, ông Cung mới hỏi tôi:
Con làm công việc gì vậy, đạo sĩ hay là thầy đuổi quỷ?
Rõ ràng quan hệ giữa Huyền Quân và con ả kia không được minh bạch cho lắm, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu em không nhận định rằng anh ta có bồ bịch ở bên ngoài thì rốt cuộc em có ý gì đây?
Quý Mạt Dương đúng là Quý Mạt Dương, phong cách làm việc vẫn sắc bén như vậy.
Rốt cuộc là em làm sao hả?
La Quán Trinh khó hiểu, cô ấy cũng nhận ra tôi có vấn đề.
Tình huống của em có hơi đặc biệt, hồn phách không thể thoát ra khỏi cơ thể, mà cơ thể đã bắt đầu thị biển, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
La Quán Trinh có chút lo lắng.
Quý Mạt Dương xoay người nhìn tôi:
Em nói thật cho anh biết tại sao lại muốn phớt lờ Huyền Quân?
Tôi kinh ngạc:
Tại sao em phải để ý tới hắn?
Em coi anh là thằng ngốc đấy hả?
Quý Mạt Dương cáu lên, tôi cũng bổi rồi, tôi đâu có coi anh ấy là tên ngốc đầu.
La Quán Trinh cũng khó hiểu, nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.
Quý Mạt Dương nói:
Hiểu lầm giữa em và Huyền Quân có vẻ không đơn giản như thế. Xưa nay em cũng đâu phải loại người thích dây dưa, chẳng lẽ anh còn không hiểu em à, có chuyện gì là lập tức nói thẳng mặt ngay rồi.
Em không muốn anh ấy dẫn em đi tìm, mà em muốn tự mình đi. Em cũng muốn giải quyết cho xong chuyện của Mộ Tuyết, đúng là có nghi ngờ, nhưng chưa đến mức khiến em và Huyền Quân bất hòa. Đây chỉ
là một trừng phạt nho nhỏ, đồng thời cũng là một lời cảnh cáo cho anh ấy mà thôi, ai bảo anh ấy mập mờ, chẳng lẽ em dạy dỗ anh ấy một chút cũng không được à?
Huyền Quân đểu thì đúng là có hơi đểu một chút, nhưng đâu có đều bằng anh, mà chị dâu vẫn chưa đi đấy thôi.
Tôi không quên nói móc Quý Mạt Dương một câu, anh ấy lập tức sa sầm mặt, tức giận trừng tôi một cái.
Được.
Sau khi bàn bạc xong, ông Cung nói:
Con tính nghỉ ngơi trước, hay định làm gì khác?
Cháu không thể tiếp xúc với ánh mặt trời được. Buổi tối thì còn ra ngoài được, nhưng ban ngày thì không. Ngoài ra, còn có một người phụ nữ muốn hại cháu, cháu phải nghĩ cách tìm ra cô ta. Sau khi tìm được cô ta rồi, cháu mới biết nên làm gì tiếp theo.
Em nhớ Hương Vụ rồi.
Nghe tôi nói thế, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh bỗng yên lặng không đáp lại.
Cả hai người họ đều biết rõ, Huyền Quân không đơn giản chỉ là Huyền Quân, giáo sư Trương cũng không đơn giản chỉ là giáo sư Trương. Tuy hai người là một, nhưng chung quy vẫn còn thiếu gì đó.
Em muốn dùng chuyện này để ép Huyền Quân dẫn em đi tìm anh ta?
Quý Mạt Dương hỏi thắng, nhưng tôi vẫn lắc đầu.
Tôi giải thích tiếp:
Anh không biết tình cảnh hiện tại của Hương Vụ thể nào đâu. Nơi đó giống như địa ngục không người ấy, sấm sét thay nhau không bao giờ ngớt, chỉ để mỗi ngày Hương Vụ đều bị sét đánh.
Để Huyền Quân ở lại bên em là cách mà bọn họ cho rằng toàn vẹn cả đôi bên, nhưng em không nghĩ vậy.
Em muốn biết sự thật.
Em muốn biết, rốt cuộc tại sao nhiều năm về trước, mình lại nhẫn tâm phong ấn hắn trong quan tài trấn hồn, lại còn phong ẩn mấy ngàn năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.