Chương 307: Thi biến
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1406 chữ
- 2022-02-19 03:23:47
Càng nghe tôi nói, sắc mặt Quý Mạt Dương càng kém, nhưng anh ấy lại chẳng hề nói gì, chỉ đột ngột quay đầu đi.
Gương8 mặt tái nhợt biến mất trong nháy mắt, rồi anh ấy cười, một nụ cười ấm áp như nắng tháng ba che giấu đi nỗi lo lắng trong l3òng.
Để bác chê cười rồi, nhưng vẫn rất cảm ơn bác đã hào phóng giúp đỡ. Đứa em gái này của cháu như sao chổi ấy, 9chẳng lúc nào chịu yên phận, quen luôn rồi.
Dáng vẻ ngầu lòi này của Quý Mạt Dương trông cũng được ghê.
Anh ấy có thể dùng giọng điệu thản nhiên thốt ra một câu long trời lở đất, mà vẫn bình tĩnh như thường.
Tôi liếc sang La Quán Trinh, có thể thấy tâm trạng cô ấy đang tốt lắm, bởi vì cuối cùng hai người cũng được danh chính ngôn thuận rồi.
Nhất định.
Sau khi đạt thành nhận thức chung, Quý Mạt Dương nói vào chuyện chính.
Anh ấy nhìn sang tôi, bảo:
Nếu như trong lòng em đã có quyết định rồi thì dù anh có nhốt em lại cũng vô dụng. Nói đi, tiếp theo em định làm gì?
Anh nói có tính không? Nếu em ra ngoài được thì mọi chuyện sẽ làm theo ý em.
Nghe Quý Mạt Dương nói vậy, cuối cùng tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi cũng rơi xuống.
Không phải nghi ngờ, đây chính là thành công lớn nhất trong đời tôi rồi.
Phải biết rằng, muốn lừa La Quán Trinh rất dễ, nhưng lừa Quý Mạt Dương thì cực khó!
La Quản Trinh vẫn vậy, mỗi lần ở trước mặt Quý Mạt Dương là không dám hó hé gì. Trông cậy vào ngày La Quán Trinh trở mình thì chắc phải đợi đến kiếp sau quả.
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương phất tay, ý bảo tôi trở về.
Tôi không để ý tới La Quản Trinh nữa, đường hoàng trở về cơ thể của Cung Hoan. Sau khi tỉnh lại, cơ thể cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Chẳng những mọc ra lông cương thi màu xanh lá cây, mà ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu biến đổi.
Bây giờ chị phong ấn em lại, xem em còn đắc ý được không.
La Quán Trinh lấy bùa ra, chuẩn bị xử lý tôi, còn tôi thì vẫn cứ trưng vẻ mặt khiêu khích nhìn cô ấy.
La Quán Trinh vừa tức vừa hận, giơ tay định dán bùa lên người tôi. Bỗng bị Quý Mạt Dương quay sang nhìn, làm cô ấy giật cái thót, vội thu bùa về.
Quý Mạt Dương xoay người nhìn tôi:
Đừng có mặt dày cãi cổ nữa!
Ai bảo chị ấy chọc em, em cũng cần thể diện chứ bộ!
Tôi cười cười, đắc ý liếc qua La Quán Trinh, tức điên luôn nè!
La Quán Trinh tức lắm, thô lỗ thu lá bùa về.
Tôi do dự một lát:
Em muốn biết thân thể này của em có thể đạt tới mức độ nào.
Sắc mặt Quý Mạt Dương lập tức trở nên cực kỳ khó coi:
Anh thấy em đang ngửa đòn thì phải!
Yên tâm, dù có biến thành cương thi thì em cũng có cách rời khỏi cơ thể này.
Tôi trưng ra vẻ mặt đầy đảm bảo.
Đây là danh thiếp của cháu, mong bác nhận lấy, ngoài ra...
Quý6 Mạt Dương mở áo khoác, lấy một quyển sổ từ túi trong ra, thoăn thoắt viết lên gì đó, rồi xé tờ giấy xuống, đưa cho ông Cun5g.
Đây là tên của cháu, bác cứ thoải mái viết ra một điều kiện, muốn viết bây giờ hay là để mai mốt viết cũng được. Thấy tờ giấy này như thấy người, từ bây giờ trở đi, chỉ cần cháu còn sống, chỉ cần không vi phạm ranh giới cuối cùng của đạo đức, không tổn thương đến các em ấy thì cháu đồng ý hết.
Tuy cậu đấy nói về tôi, chỉ là gộp thêm cô ấy, nhưng chắc chắn trong lòng cô ấy cũng rất vui. Tôi cũng bắt đầu thấy bất lực rồi đây, vị trí đầu tiên trong lòng anh ấy đang dần dần bị cướp đi mất rồi, chắc tới cuối cùng tôi sẽ phải xếp sau cô ấy thôi.
Ông Cung nhận lấy tờ giấy và danh thiếp nhìn lướt qua, cũng không từ chối mà chỉ yên lặng cất đi.
Hy vọng tôi sẽ không dùng đến, nhưng tôi hứa với cậu, nếu có một ngày tôi phải dùng tới nó thì nhất định là lúc nhà họ Cung tôi gặp nạn. Hy vọng tới lúc đó, nể tình mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, cậu sẽ vươn tay giúp nhà họ Cung chúng tôi.
Nhưng Quý Mạt Dương vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt không tán đồng:
Thế thì em ra thứ cho anh xem coi.
Tôi không ngạc nhiên, chuyện Quý Mạt Dương muốn tôi thoát khỏi cơ thể cũng không khác với suy đoán của tôi là mấy. La Quán Trinh còn hùa theo:
Em thoát ra đi, thoát ra cho bọn chị xem, nếu được thì chị sẽ giúp em!
Tôi quay sang nhìn La Quán Trinh:
Chị nói thật đấy?
Tôi ra vẻ nghĩ ngợi:
Vậy được rồi, giờ em thoát ra đây, hai người nhớ xem kỹ đấy.
Tôi ngồi thẳng lưng, hai tay kết ẩn, miệng đọc lưu loát:
Đại đạo vô hình, sinh ra thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật...
Trong lúc lẩm nhẩm chủ thanh tâm, hồn phách của tôi cũng dần dần thoát từ cơ thể của Công Hoan ra. Cung Hoan bỗng chốc không phản ứng, cơ thể cứng đờ ngã xuống ghế sofa.
Quý Mạt Dương thấy tôi đi ra thì khẽ cau mày, anh ấy quan sát tôi một hồi, rồi bảo:
Em vào trong la bàn đi, về trước đã.
Em biết ngay là anh lừa em mà!
Tôi quay ngoắt sang La Quán Trinh:
Chị thì sao, chị cũng muốn gạt em ư?
La Quán Trinh hơi khó xử, như muốn giải thích. Tôi nhìn về phía thân xác của Cung Hoan, sau khi tôi rời khỏi, cơ thể Cung Hoan bắt đầu thay đổi, chỉ một lúc nữa thôi là sẽ mọc thi ban.
Thấy tôi lộ vẻ do dự, Quý Mạt Dương gõ đầu tôi một cái:
Thế nào hả? Không ra được?
Đi ra thì vẫn có cách, chẳng qua em không tin tưởng hai người lầm thôi. Lỡ em đi ra mà hai người lại đổi ý thì sao?
Anh có khi nào lật lọng với em chuyện gì chưa?
Quý Mạt Dương tức giận hỏi.
Ừ.
La Quán Trinh không hề do dự mà đồng ý ngay, cứ như không mang theo não vậy.
Đương nhiên tôi nào có dễ buông tha như vậy.
Chị nói không tính được.
Tôi tỏ vẻ không tin.
Điều này khiến cả nhà ông Cung kinh ngạc không thôi. Mà tôi rất nhanh đã lột xác thành hương thi, không chỉ vậy, cơ thể còn biến thành bộ dạng của chính tôi lúc trước. Tôi đứng dậy quan sát tay mình, thuận lợi ghê.
La Quán Trinh cũng đứng lên:
Em đúng là giảo hoạt, biết rõ cơ thể mình không thể biến thành hương thi, bèn lợi dụng người khác để đạt thành mục đích. Đồng thời còn có thể ngăn cản Mộ Tuyết tìm được hơi thở của mình, tạo điều kiện cho em dễ dàng hành động. Em đã biết từ trước, rằng bản thân có thể thoát ra khỏi cơ thể, là do em dùng pháp chú, trốn ở trong không chịu ra, mục đích là muốn đi tìm Mộ Tuyết.
Có vậy thật thì chị cũng không quản được, chị nói không tính.
Tôi cố ý nói vậy chọc cho La Quán Trinh nổi xung lên, mặt đỏ rần rần.
Tôi còn không quên trêu tức một phen:
Không phải em cố ý chọc tức chị, là do chị không có chí tiến thủ mà thôi. Em đã nói rồi, đàn ông trên đời này còn nhiều lắm, chị cũng đâu phải không có điều kiện, không nên cố chấp treo cổ trên một thân cây làm gì, em cũng đâu còn cách nào đâu.
La Quản Trinh trợn mắt lườm tôi, rồi tức giận xoay người bỏ đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.