Chương 313: Quan tài treo trong động


Tôi với Hồng Nhi đứng đó một hồi rồi mới cùng nhau bước về phía hang núi nọ.

Trên đường đi, Hồng Nhi biến thành 8dáng vẻ người lớn. Lúc tôi nhìn thằng bé, thấy ngoại trừ trông có hơi non nớt ra thì nó chẳng khác gì Hương Vụ cả. Lúc 3này, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bị mây đen che khuất, vô duyên vô cớ hỏi Hồng Nhi:
Con cứ ra ngoài như vậy liệu c9ó khi nào bị phát hiện không?

Tôi đứng một bên nhìn Hồng Nhi thể hiện bản lĩnh, cũng thấy khá đắc ý. Chẳng qua, không biết rốt cuộc bên trong cỗ quan tài treo kia là thứ gì, thật sự là anh em của Hồng Nhi như thằng bé nói hay sao?
Hồng Nhi tăng thêm pháp lực, toàn bộ những tảng đá nhỏ trong sơn động đều bay lên, trong đó còn có một số xương người, nhưng chỉ là những mẩu xương nhỏ.
Tôi tính thử xem Hồng Nhi có anh em hay không, tỉnh xong mới ngây người, thằng bé thực sự có anh em. Tôi nhìn Hồng Nhi, Hồng Nhi đã buông tay tôi ra, bước lên phía trước.
Tôi nhìn bàn tay vừa rồi còn bị nắm lấy, Hồng Nhi thích nắm tay tôi hệt như Hương Vụ.
Cả sơn động giống như vũ trụ, quan tài khổng lồ giữa không trung giống hệt một hình thể bên trong vũ trụ, vô số hòn đá và xương người xung quanh thì như cát bụi hội tụ thành tinh hà.
Sau một loạt thao tác của Hồng Nhi, xung quanh bắt đầu chấn động, tôi thực sự lo rằng sơn động sẽ sụp mất. Nhưng lúc này, quan tài treo cũng bắt đầu chấn động, hơn nữa bên trong huyền quan còn bắt đầu tỏa ra khí lạnh.
Lúc tôi còn đang thấy khó hiểu thì Hồng Nhi nói:
Mẹ, mẹ nói xem nếu như đứa nhỏ trong bụng cô ta đi ra mà trông giống hệt với con thì nên làm thế nào?

..
Tôi nhìn Hồng Nhi, có hơi rối rắm, nếu thể thật thì đúng là không nói rõ được.
Mẹ, mẹ định thế nào?
Hồng Nhi hỏi tôi, tôi còn chưa đặt tay xuống đã cảm thấy đây là một cái bẫy to tướng rồi.

Thì cứ vậy chứ sao nữa.
Tôi thản nhiên nói, cố tỏ ra mình rất bình tĩnh, nhưng có bình tĩnh mấy, tôi cũng vẫn hơi thấp thỏm.
Hồng Nhi cười dịu dàng:
Trời cũng bị che cả rồi, nào có dễ bị phát hiện như thế6?

Ừm.
Không bị phát hiện là được. Đến trước cửa sơn động mới thấy bên trong phiêu đãng từng luồng khí lạnh thấu xươn5g. Tôi vừa định cất bước vào thì Hồng Nhi kéo tay tôi lại, lúc này tôi mới để Hồng Nhi đi phía trước, dù sao tôi vẫn biết bản lĩnh của Hồng Nhi đến đâu.
Vừa bước vào sơn động đã thấy trên mặt đất có rất nhiều xương người, máu me khắp nơi, trên vách tường cũng chẳng chịt vết máu. Tôi vừa đi vừa quan sát, bệnh nghề nghiệp lại không kìm được trỗi dậy.

..
Tôi thật muốn đạp nó một phát, thằng nhóc này khiến tim tôi vỡ nát rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt nhóc con dịu dàng như thế, tôi lại không nỡ.
Lúc tôi quay người lại, Mộ Tuyết đã đến cửa, mà thứ cô ta đang túm trong tay, không thể nghi ngờ chính là Thượng Hiểu Yến.
Chỉ tiếc là Thượng Hiểu Yến đã không còn thân thể, chỉ còn lại một cái đầu.
Nếu thể thật thì chắc chắn tôi sẽ giết chết Hương Vụ!
Hồng Nhi vẫn cố tình đào sâu:
Mẹ, hay là mẹ đừng tính xem cha con có nhiều con cái hay không, mà tính xem con có anh em hay không ấy? Xem mẹ có mấy thằng con trai!


Thế có khác gì nhau?
Tôi nhìn chằm chằm cỗ quan tài khổng lồ kia, càng thêm mất kiên nhẫn. Thực ra trong lòng tôi biết rõ, tôi muốn chỉ có một Hồng Nhi mà thôi, nhưng nếu Hồng Nhi lại có cả một đống anh em thì rõ mười mươi là có vấn đề rồi.
Hồng Nhi lại nói:
Đương nhiên là không giống rồi, anh em của con chưa chắc đã là con của cha, cha không thừa nhận thì không phải con của ông ấy. Đứa con cha thừa nhận chỉ có con do mẹ sinh ra mà thôi, nhưng nếu có máu mủ khác của cha thực sự tồn tại thì con sẽ thừa nhận bọn họ.


Hồng Nhi...

Tôi có hơi lo lắng, muốn qua giúp Hồng Nhi, nhưng lại nghe thấy đằng sau có thứ gì đó đang tiến vào rất nhanh. Cô ta không phải đi mà là di động, hơn nữa tốc độ di chuyển còn nhanh đến kinh người, hệt như tia chớp, chỉ vài lần di động là đã đến trước cửa hang.
Khí lạnh màu trắng từng chút tỏa ra qua kẽ hở của quan tài, càng ngày càng nhiều.
Mới đầu tôi còn chưa chú ý lắm, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện sau khi làn sương trắng đỏ tỏa ra thì bắt đầu ngưng kết lại. Hễ nó chạm phải thử gì là thứ đó sẽ bị ngưng tụ, hay nói cách khác sau khi bị ngưng tụ sẽ đóng thành bằng, diện tích đóng băng càng lớn thì sẽ càng đóng băng nhanh vô hạn.
Có câu mẹ hiền hư con, cưng chiều là giết con, quả nhiên, có một người mẹ như tôi thì thằng con cũng không ngoan đến đâu được.
Không nỡ thì chỉ đành nuông chiều thôi.
Tôi đeo găng tay lên rồi sờ vết máu trên vách tường, ngửi thử sau đó lại quan sát, có vết máu mới cũng có vết cũ, chứng tỏ sơn động này đã tồn tại rất nhiều năm.
Tôi quan sát sơ qua đồng xương trên đất, trong đống xương đó không có xương của động vậy mà toàn là xương người, có người lớn, cũng có cả trẻ con, la liệt khắp đường đi.
Tiến vào sâu bên trong sơn động là một bãi đất trống, giữa khoảng đất trống là một quan tài treo lơ lửng giữa không trung.
Tôi vừa thấy quan tài treo, trong đầu lập tức hiện ra một vài ký ức, là những hình ảnh Mộ Tuyết bị phong ấn. Nhưng tôi nhớ rõ, lúc Mộ Tuyết bị phong ấn, là tôi đã cưỡng chế ném cô ta vào trong, vậy thì cô ta mang thai thế nào được. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mộ Tuyết không hề ở bên Ngạo Ngận, vậy thì đứa bé đó là của ai?
Sau khi buông tôi ra, Hồng Nhi giơ hai tay lên, miệng lẩm nhẩm chú văn, tôi nghe không rõ, hoặc có lẽ dù có nghe rõ thì tôi cũng chẳng hiểu được, vì suy cho cùng thằng bé với tôi cũng không cùng một nghề.
Có con trai lợi hại như vậy, người làm mẹ là tôi cũng rất vui mừng.
Thân thể quý hoàn toàn không có, chỉ còn lại một cái đầu như vậy là chuyện cực kỳ khó khăn. Ngưng tụ tất cả quỷ lực hồn phách của cô ta lại một chỗ, cô ta sẽ luôn như bị lửa thiêu thân, đau đớn vô cùng.

Mộ Tuyết làm như vậy chỉ để tôi nhìn hay sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.