Chương 312: Quan tài treo trong động


Một bé sói con như tôi vốn cũng là cái số chờ chết, nhưng thật không ngờ lại có một con sói xám còn to hơn tiến vào tha tôi rời khỏi hang8 sói.

Sói xám dẫn tôi theo hai ngày, cho tôi ăn hoa quả hai lần, tôi không ăn thì nó sẽ lăn tôi ra đất mà liếm, thực sự đáng ghé3t vô cùng. Có mấy lần nó chọc tôi khiến tôi điên lên phải cắn nó hai phát, nó cũng không tức giận mà chỉ dùng móng vuốt mập ú đè lên ngư9ời tôi, không cho tôi lộn xộn.

Nó dẫn tôi trèo đèo lội suối, không biết đã đi được bao xa.
Hoàng tộc thì mặc kệ không lo, cho rằng dù có giết tiểu đạo cô cũng chẳng sao cả.
Nhưng trong một dịp tình cờ, tiểu đạo cô gặp được cha mẹ hoàng tộc của mình và nhận ra thân phận thật. Lúc này mới nảy ra chuyện có hai thánh nữ.
Thánh nữ thực sự đã xuất hiện, hoàng tộc lập tức công khai chuyện thánh nữ bị cướp đi năm đó, Mộ Tuyết bỗng rơi vào nguy khốn. Tuy là cô ta vẫn được giữ lại cái danh thánh nữ, những suy cho cùng cũng không phải là ruột thịt, hoàng tộc đã có Ly Thương nên Mộ Tuyết cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Kết quả không bao lâu, chúng tôi đã thấy một bầy chó săn vây đến.
Sói xám đuổi vô số chó săn đi rồi đưa tôi lên đỉnh núi. Tôi tưởng nó sẽ đưa tôi rời khỏi nơi này đến một nơi có nắng ấm rực rỡ, thế nhưng sau khi lưu luyến liểm tôi hồi lâu nó lại tha tôi nhảy vọt xuống núi. Tôi ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi miệng sói, nhưng sói xám thà cắn xuyên da thịt tôi cũng không chịu buông ra.
Đến tận khi chúng tôi cứ vậy rơi xuống mà chết, nó vẫn ngậm chặt tôi.
Sao mới ngủ có một giấc mà đã to nhanh thế.
Sói xám để tôi xuống, nó đã thấm mệt rồi. Nó liếm tôi rồi nằm bò xuống ghé mõm lên người tôi, tôi lật người lại thì sói xám cũng di chuyển, dùng móng vuốt đè tôi xuống rồi ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Tôi trở mình muốn đứng dậy, nhưng sói xám lại đè tôi lại.
Ngạo Ngận tìm Ly Thương ròng rã ba năm trời.
Ba năm sau tìm được Ly Thương, cô đã ở đảo tiên Đông Hải rất lâu rồi.
Để theo đuổi lại Ly Thương, Ngạo Ngận đã dứt khoát ở lại nơi này.
Bởi vì tôi mới được sinh ra không bao lâu đã bị thất lạc.
Hoàng tộc lo lắng sốt ruột, nhưng lại không thể chiêu cáo thiên hạ về chuyện thành nữ bị cướp đi. Nhà họ Ngạo vì muốn giữ thiên hạ thái bình nên đã tìm một bé gái giả mạo thánh nữ, bây giờ mới có hai thánh nū.
Nhà họ Ngạo vẫn luôn tìm kiếm thánh nữ đích thực và chuyện này lại do Ngạo Ngận phụ trách.
Lại thêm chuyện Ngạo Ngận vì muốn Ly Thương gả vào nhà họ Ngạo mà không ngại ngần xin cưới, càng chọc tức cô ta. Dù chuyện cưới xin của hai người gặp nhiều trắc trở nhưng cuối cùng Ngạo Ngận được hài lòng trở về.
Có điều đêm thành hôn, cổ quốc Tứ Phương lại xảy ra cung biến, chỉ trong một đêm hoàng tộc đã bị tàn sát gần hết, trong phút chốc nhà họ Ngạo đã trở thành hoàng tộc của cổ quốc Tứ Phương.
Ngạo Ngận không mảy may biết gì về chuyện này, hắn với Ly Thương bị giam giữ tại nơi thành thân, không thể ra ngoài.
Nhà họ Ngạo đắc thể, hoàng tộc bị diệt, họ Ngạo có được thiên hạ. Ngạo Ngận được sắc phong làm Hộ Quốc Đại tế tư, còn Ly Thương bị hạ lệnh chém đầu.
Đây chính là trận loạn quốc của cổ quốc Tứ Phương.
Trước khi rời đi, Ly Thương đã đưa thi thể cha mẹ về một chỗ, siêu độ cho những vong hồn của hoàng tộc, rồi mới rời khỏi đất nước.
Cuối cùng chúng tôi đến dưới 6chân núi tuyết, nó nằm bò xuống cho tôi nghỉ ngơi, còn tôi thì say giấc ngay bên cạnh nó.
Tôi nằm mơ, mơ thấy mình được sinh ra 5ở một nơi xưa cũ lắm, còn chưa ra đời đã được cha mẹ cưng chiều. Cha tôi yêu mẹ tôi cực kỳ, còn mẹ tôi lại là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp thướt tha.
Sau khi ra đời thì tôi được định hôn với Ngạo Ngận.
Ngày tháng khá vui vẻ yên bình, nhưng không lâu sau Mộ Tuyết cũng đến đảo tiên. Không chỉ vậy, cô ta còn bắt một số người để uy hiếp Ly Thương, lúc này Ly Thương mới đành phải phong ấn Ngạo Ngận lại.
Lúc phong ấn Ngạo Ngận, Ly Thương đã chuẩn bị trước đường lui. Phong ấn này vẫn có thể mở lại quan tài trấn hồn một lần nữa, chỉ là không biết tại sao giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến không kịp tìm lại quan tài trấn hồn, khiến Ly Thương xảy chân hại chết Ngạo Ngận.
Sau khi Ngạo Ngận chết, Ly Thương đã cứu được những người mà Mộ Tuyết bắt đi, rồi phong ấn Mộ Tuyết lại.
Bọn họ đang hợp lực hộ pháp cho tôi, tôi ngó trái phải mới thấy Huyền Quân nằm bên cạnh mình, một tay Huyền Quân còn đang nắm lấy tay tôi. Tuy hắn đã hôn mê, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt.
Hơn thế này là đến chết cũng không buông tôi ra đấy à?
Tôi vốn định gỡ tay Huyền Quân ra, dù sao thì hắn cứ túm tay tôi như vậy cũng không thoải mái.
Mà Ngạo Ngận lúc bấy giờ lại chính là đại tế tư.
Vị hôn phu của thánh nữ.
Ngạo Ngận tìm kiếm suốt mười sáu năm trời nhưng vẫn không tìm thấy thánh nữ, mà ngược lại gặp gỡ được tiểu đạo cô mới đến trong đạo quản của Thiên Sư Đạo.
Ngạo Ngận là người nhà họ Ngạo, mà nhà họ Ngạo lại có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, hoàng tộc nhiều đời kết thân với nhà họ Ngạo, còn nhà họ Ngạo thì phụng mệnh bảo vệ cho hoàng tộc.
Thánh nữ mười sáu tuổi sẽ được gả vào nhà họ Ngạo, ngày đám cưới cũng chính là ngày bãi bỏ thánh nữ.
Thế hệ này sang thể khác đều như vậy, cho đến khi tôi ra đời.
Lần đầu gặp gỡ hai người đã đánh nhau túi bụi, kết quả là cả hai đều bị thương, không may lăn xuống chân núi phía sau đạo quán rồi bị nhốt ở đó nửa tháng trời.
Tuy nửa tháng này hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ ai lo việc nấy tự mình tu luyện, nhưng tình cảm vẫn được vun đắp theo từng ngày. Cho đến khi rời đi, tuy trong lòng có lời muốn nói nhưng vẫn không hề nói ra.
Trước khi rời đi, Ngạo Ngận đã đứng bên ngoài đạo quản cả một buổi tối, chỉ để đợi tiểu đạo cô ấy.
Tiểu đạo cô vừa bước ra khỏi đạo quản, Ngạo Ngân đã xuất hiện trước mặt cô. Ngạo Ngận nói mình phải trở về, lâu nhất là ba tháng và nhất định sẽ quay trở lại.
Thế nhưng nửa năm trôi qua hắn vẫn không trở lại.
Ngày ngày tiểu đạo cô đều đợi bên ngoài đạo quán, nhưng vẫn không thấy bóng người. Nửa năm sau, tiểu đạo cô phụng di mệnh của thầy ra ngoài làm mấy chuyện, trong đó có hai việc phải đến tận cổ quốc Tử Phương và đảo tiền Đông Hải.
Nhưng tôi có vận hết sức lực toàn thân tay hắn cũng chẳng hề buông ra, tôi đành phải cắn một cái, nếu hắn còn không buông nữa thể tôi phải động đến dao rồi. Mấy người Quý Mạt Dương nhìn mà ngẩn người, tôi tách ra được, xoa xoa bụng mình, thoáng nhìn qua Huyền Quân còn chưa tỉnh bèn đến trường trước.
Trời vẫn còn tối om, tôi hỏi La Quán Trinh và Quý Mạt Dương đi cùng xem tôi đã hôn mê bao lâu, Huyền Quân trở lại được bao lâu rồi.

Em hôn mê suốt bảy ngày rồi, còn Huyền Quân thì trở về ngay ngày hôm sau.

Sau đó cũng từ phong ấn chính mình.
Tôi còn đang nghĩ xem bản thân còn sống hay đã chết thì lại cảm thấy người mình bị lay động. Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng sói, lại được sói xám tha lên trên núi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã to như con báo mèo rồi.

Ưm...
Tôi sặc một hơi từ trong lồng ngực ra rồi tỉnh lại.
Tôi mở mắt ra, trước mắt là La Quán Trinh và Quý Mạt Dương.
Thấy tôi tỉnh, Quý Mạt Dương lập tức đỡ tôi dậy, bên cạnh còn có mấy người thước Thiên Bồng, Lộc sư huynh, La Quán Trinh nữa.
Cổ quốc Tử Phương chính là nơi nhà họ Ngạo trần giữ, tiểu đạo cô đến đó không lâu thì gặp được Ngạo Ngận.
Lần gặp gỡ này, Ngạo Ngận đã trực tiếp dẫn người về nhà họ Ngạo. Tất cả mọi người trong nhà đều biết Ngạo Ngận dẫn một cô gái về, cả ngày kè kè bên mình thì thôi, lại còn gần như là nhốt người ta trong phòng không cho ra ngoài.
Mà nhà họ Ngạo cũng không e sợ hoàng tộc, chỉ có điều thánh nữ lại không cam lòng. Cô ta dần biết chuyện vị hôn phu bị người khác cướp mất, nổi lên ý muốn giết người.

Em đến trường tìm Mộ Tuyết, còn cả chuyện ở tháp chuông nữa.



Một mình em thôi?
La Quán Trinh không yên tâm.


Chị yên tâm đi.


Tôi cố ý liếc qua Quý Mạt Dương một cái rồi mới xoay người rời đi.
Cẩn thận đấy.
Quý Mạt Dương dặn dò, tôi chỉ phất tay đáp lại, bước đến chỗ Tử Mặc rồi lên xe rời đi.

Trên xe, tôi gỡ bỏ phong ấn của Hồng Nhi để thân thể nhanh chóng hồi phục lại.

Hơn nữa, tôi còn ngủ một lúc để tìm vị trí thi thể của Mộ Tuyết. Cô ta đã thành cương thi, nhưng cũng có nỗi e sợ của riêng mình. Chỉ có điều ai mà ngờ được rằng, cương thi cũng sắp sinh con rồi.

Tử Mặc đưa tôi đến nơi, anh ta muốn lên núi cùng tôi, nhưng tôi bảo anh ta đợi ở phía dưới rồi một mình lên núi. Đến lưng chừng núi, tôi thấy Hồng Nhi đã tới,
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.