Chương 311: Quan tài treo trong động



Cô đi trước đi.
Tôi thấy Mộ Tuyết bèn lập tức ra lệnh cho nữ quỷ, nhưng cô ta vẫn chần chừ, không có ý định rời đi.

Tôi giận dữ quát cô ấy:8
Đi!


Lúc này nữ quỷ mới định đi, nhưng Mộ Tuyết lại cười khẩy nói:
Muốn đi à?

Tôi quay đầu lại, Thượng Hiểu Yến cũng nhìn về phía tôi.
Mộ Tuyết cười nói:
Ly Thương, để tôi cho cô nếm thử xem, cảm giác hết lần này đến lần khác chết trong tay người mình tin tưởng là như thế nào!
Thượng Hiểu Yến nhìn tôi:
Tôi nhất định phải đi khỏi đây! Tôi muốn gặp anh ấy!

Thượng Hiểu Yến chộp lấy ngực tôi, hai tay vận sức muốn xé ra. Tôi nhìn cô ta, thân thể bị xé rách, hồn phách cũng tan rã.
Thượng Hiểu Yến đứng từ dưới đất dậy, thân thể bị kéo lên như tờ giấy, dán trên mặt tường không thể nào nhúc nhích.
Cô ta nhìn tôi, nhạt nhòa nước mắt.
Mộ Tuyết cười:
Ly Thương, cô đừng quên nơi này là không gian quý của tôi, cô dựa vào đâu mà quyết định chuyện cô ta đi hay ở?

Cô muốn thế nào?

Thế nào à? Cô quỳ xuống đi, quỳ xuống rồi tôi sẽ nói cô biết.
Mộ Tuyết nói vậy, tôi vẫn chỉ nhìn cô ta.

Tôi tự nguyện, đi ngay đi, giờ trong tay cô ta không còn thi cốt của cô đầu, thi cốt của cô đang ở chỗ tôi, nên cô ta không thể khống chế cô được nữa. Sau này ngoài tôi ra, không ai có thể dùng liệt hỏa giày vò cô cả, đi mau đi!

Nữ quỷ chậm rãi đứng dậy:
Tại sao cô lại làm như vậy?


Đừng nhiều lời nữa! Đi đi!

Mộ Tuyết lùi ra sau, còn tôi dùng chút ý niệm cuối cùng xông qua chặn Mộ Tuyết, căn dặn Thượng Hiểu Yến:
Rời khỏi đây mau.

Lần này Thượng Hiểu Yến chẳng hề do dự, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Mộ Tuyết giận dữ không thôi, cô ta muốn bắt Thượng Hiểu Yến lại, tôi nói:
Mộ Tuyết, tôi sẽ không quỳ trước cô đầu, cô không xứng!

Ả ngước mắt lên:
Sao nào, cô sợ tôi không nỡ tổn thương cô ta à?

Mộ Tuyết giơ tay, Thượng Hiểu Yến thấy vậy vội vàng xin tha.
Tôi nhìn qua Thượng Hiểu Yến rồi lại nhìn về phía Mộ Tuyết:
Cô tốn công tốn sức như vậy chỉ vì muốn tôi quỳ xuống thôi à?

Mộ Tuyết vung tay lên phất qua, nữ quỷ bị đập đánh3 bụp vào tường.
Nữ quỷ bò dậy sợ hãi lùi vào trong góc, Mộ Tuyết liếc nhìn nữ quỷ thấy thế lại càng thêm khinh thường:
Loại nữ quỷ như cô ở9 đâu chẳng có, gặp được tôi là niềm vinh hạnh của cô đấy, nhưng tôi không ngờ là cô lại ngu xuẩn đến thế, cô tưởng mình vẫn còn sống hay sao?

<6br>Nữ quỷ không dám nhúc nhích, cô ta sợ đến nỗi không dám nhìn Mộ Tuyết, đủ thấy sức uy hiếp của Mộ Tuyết lớn thế nào. Quỷ vương gặp phải cô ta cũn5g sợ mất vía.

Cô tha cho tôi đi! Tôi cầu xin cô, tha cho tôi đi!
Nữ quỷ vội vàng quỳ xuống dập đầu với Mộ Tuyết, nhưng ả ta lại như đấng bề trên liếc nhìn nữ quỷ cười khinh miệt.
Thượng Hiểu Yến do dự giây lát rồi định nuốt chửng tôi, tôi còn đang kiềm chế Mộ Tuyết nên không cách nào chống cự Thượng Hiểu Yến, cô ta hút tôi, tôi chỉ đành qua đó.
Nhưng ngay lúc tôi sắp bị hút mất thì Mộ Tuyết lại giáng một chương khiến thần hình của Thượng Hiểu Yến lung lay, suýt chút nữa đã bị đánh tan.
Tôi chỉ đành xoay người lại bảo vệ Thượng Hiểu Yến, cô ta mới không bị đánh chết.

Rời khỏi đây đi, đừng trở về nữa, cũng đừng đi tìm người đàn ông kia! Vì một kẻ không yêu mình, không đáng đâu!

Thượng Hiểu Yến nhìn tôi, mãi cho đến khi biến mất cũng chẳng nói một lời.
Tôi xoay người nhìn về phía Mộ Tuyết, ả ta không ngăn tôi lại mà chỉ cười, rồi bỗng nâng tay tóm một cái. Thế mà Thượng Hiểu Yến đã rời đi lại bị kéo thẳng ra khỏi bức tường, đập cái
bộp
lên tường rồi ngã xuống, thân hình của cô ta lung lay một hồi, mãi cho đến khi rơi xuống đất mới lộ rõ hình người.
Mộ Tuyết bỗng nhìn tôi đầy căm tức, hai tay cô ta bắt lấy chút hồn phách còn sót lại của tôi rồi xé tan trong nháy mắt.
Hồn phách của tôi tiêu tán trên không trung, cuối cùng biến mất.
Đoong!
Mộ Tuyết thấy tôi che chắn cho nữ quỷ thì bật cười:
Cô tưởng cô làm như vậy là ngăn cản được tôi rồi à?


Không cản được thì sao? Cô có bản lĩnh thì qua được rồi hẵng nói.

Đáy mắt Mộ Tuyết thoáng qua tia sát ý, nhưng rất nhanh đã biến mất:
Thượng Hiểu Yến, cô giết cô ta thì tôi sẽ thả cô đi!

Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn tôi và Thượng Hiểu Yến:
Ly Thương, tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao cô cứ phải đâm đầu chịu chết vì đám tiện mệnh không liên quan gì đến mình nhỉ? Chẳng lẽ cô thích chết đến thế à? Đam mê được chết thế à?


Đó là chuyện của tôi.
Thượng Hiểu Yển đứng phía sau nhìn tôi đầy kinh ngạc, vì nguyên thần của tôi đang chữa trị cho hồn phách của cô ta.
Hồn phách của cô ta không sao, tôi đẩy cô ta vào trong khe hở.
Mộ Tuyết cười ha hả:
Ly Thương, đau không?

Hồn phách của tôi sắp tiêu tan, lơ lửng trên không, nhưng tôi chỉ lo âu nhìn thân thể đã nát vụn trên mặt đất, thân xác của Cung Hoan bị tối hủy hoại mất rồi.

Đau không, Ly Thương?

Mộ Tuyết lại hỏi tiếp, tôi vẫn không đáp lời như cũ.
Thượng Hiểu Yến xoay người định bỏ chạy, Mộ Tuyết thấy vậy vung tay quét qua. Tôi nhận thấy tình hình không ổn bèn xông tới ngăn Mộ Tuyết lại, rồi mở ra một kẽ hở trên tường:
Vào trong.


Thượng Hiểu Yến, ăn cô ta, tôi sẽ thả cô đi.
Mộ Tuyết vẫn không chịu buông tha cho Thượng Hiểu Yến, xúi giục Thượng Hiểu Yến hại tôi.

Cô tốn nhiều công sức như vậy không phải chỉ vì muốn thả cô ta đi hay sao? Không phải cô nhân từ lắm à? Thế thì quỳ xuống đi, tôi nhất định sẽ thả cô ta ra!

Mộ Tuyết nhướn mày, đáy mắt ngập tràn sát ý. Tôi lặng im không nói gì, Mộ Tuyết muốn thể hiện uy thể lại vung tay lên, mười mấy cây châm băng đâm vào hồn phách của Thượng Hiểu Yến, khiến cô ta phải đau đớn kêu rên.
Ly Thương, cô còn không quỳ sao? Nếu cô còn không chịu quỳ thì cô ta chỉ còn nước hồn bay phách tán thôi.
Mộ Tuyết nhắc đi nhắc lại, còn Thượng Hiểu Yến phía sau thì đau đớn kêu la thảm thiết.
Tôi nhìn Mộ Tuyết:
Cô xem thường tôi quá rồi, đúng là tôi rất muốn cứu cô ấy, nhưng giờ cô ấy lại vì một người đàn ông mà bất chấp tất cả thế này, chẳng thà cử hồn bay phách tán cho xong.

Thế à? Cô đang nói cô ta hay tôi? Hay là chính bản thân cô vậy?


Nói ai cũng được, cô giày vò cô ấy là để cho tôi xem, vậy thì cô ấy bị giày vò là do tôi rồi. Thế nếu tôi chết thì cô ấy có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi nói xong, sắc mặt Mộ Tuyết đột ngột trầm xuống. Cô ta nhào qua bắt tôi, nhưng tôi đã rót hết toàn bộ quỷ lực của mình vào hồn phách của Thượng Hiểu Yến rồi.
Thượng Hiểu Yến bỗng thét lên, rời khỏi bức tường. Cô ta nhìn về phía tôi, giờ cô ta đã đạt đến cấp bậc Đại Quỷ Vương rồi.
Tiếng chuông vang lên, Huyện Quân bỗng nhiên mở mắt ra, chiếc chuông lớn trước mặt đã chia năm xẻ bảy.

Thương Nhi!

Tôi vừa đi ra khỏi chiếc chuông lớn đã nghe tiếng Huyền Quân gọi mình. Tôi muốn đi tìm hắn, nhưng lại không kiểm soát được hồn phách của bản thân, không biết phiêu dạt đến nơi nào rồi.

Cô mà cũng xứng!
Mộ Tuyết nâng tay quét về phía nữ quỷ, còn tôi thì giơ tay ngăn cản Mộ Tuyết, kết quả là cánh tay thoáng chốc đã trở nên nát bấy. Mộ Tuyết nhìn tôi cười to một tràng:
Ly Thương, cô vẫn không biết tự lượng sức mình như thế à!


Vậy cũng vẫn hơn một kẻ làm đủ chuyện xấu, không thể luân hồi như cô!

Tôi bước đến trước mặt nữ quỷ, che chắn cho cô ta:
Lập tức rời đi mau.
Nữ quỷ nhìn tôi:
Tôi hại cô như vậy, sao cô còn giúp tôi?

Phỏng chừng phải đến địa ngục rồi. Quả thực là nghĩ đến đầu thì tới đó, hồn phách tôi thực sự đã đến địa phủ.

Có điều tôi cũng không rõ tại sao bản thân lại chui vào hang sói thế này.

Đúng là một lời khó nói hết.

Lúc tôi ra khỏi đường luân hồi rõ ràng đã thấy nhân gian, kết quả sau khi đáp xuống mới biết mình rơi vào hang sói.

Một tiểu đạo cô của Thiên Sư đạo như tôi đây lại rơi vào hang sói, nói ra thật đúng là trò cười. Xấu cả mặt!

Đáng giận hơn là bên trong hang sói vốn phải có một đám nói con, nhưng tôi buồn bực nhìn hồi lâu vẫn chỉ thấy một con sói xám nhỏ là tôi đây.

Không biết có phải do ôn dịch hoành hành hay không mà thu hoạch của tộc Sỏi năm nay không được tốt, cho nên chỉ có nhà Lang vương sinh được một con sói con là tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.