Chương 310: Tháp chuông


Nữ quỷ nhìn tôi, có vẻ hơi chần chừ
Cô nhất định phải đi à?


Tôi gật đầu, tập trung tinh thần. Tuy nữ quỷ lo lắng nhưn8g vẫn theo tôi đi tới dưới tháp chuông.

Hồn của nữ quỷ yếu ớt, trước khi đi xuống cô ta đã kêu gào thảm thiết, suýt ch3út nữa hồn phách đã tiêu tan. Tiếp tục đi xuống, cô ta đã sắp không trụ được nữa. Tôi cưỡng ép độ thêm cho cô ta một chút quỷ 9lực, cô ta mới dần khôi phục lại. Sau khi cô ta đứng dậy, tôi mới nhận ra, nơi này là tầng một của một tòa nhà. Theo như lời n6ữ quỷ nói, chúng tôi đã đi vào trong tòa nhà ma.
Tầng một này bốn bề lọt gió, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong căn5 phòng, đi cùng với nó là tiếng kêu khóc thảm thiết. Cả tầng lầu lộ ra dáng vẻ vốn có của nó, một phòng giam cực hình xuất hiện trước mắt. Vách tường bắt đầu chảy máu, trên hình là một số người bị hành hạ đến thảm không nỡ nhìn, còn có một số bóng người đi đi lại lại đằng trước, thỉnh thoảng giơ rọi lên đánh.
Có người bị đánh đến chết tươi, có người nhìn người khác bị đánh chết mà sốc chết, có người thì bị hành hạ ngày này qua ngày khác, kéo dài hơi tàn lê lết sống.
Còn có người đang viết báo cáo, hỏi có khai hay không, có nhận đã làm hay không, nếu như nói thật sẽ được khoan hồng.
Ngốc nghếch như vậy, quả thực ngốc đến đáng thương.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đáng thương tật có chỗ đáng hận, đều là tự mình chuốc lấy, cô ta cũng như tôi thôi, cô ta ngu ngốc, tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Cuối cùng đã tới tầng thứ tám, nhưng tầng này lại không giống mấy tầng trước.

Tối qua đó xem sao.

Nữ quỷ đi cùng với tôi, tôi đứng ở ngoài cửa nhìn vào, thấy quả thật bên trong treo một người phụ nữ. Mặt mũi người nọ đã bị hủy hoại đến mức không thể nào nhận ra, hai chân treo cao, bên dưới lót tận mười mấy tầng gạch, mười ngón tay đều đã nát bấy, trên người phủ đầy vết roi.

Cô bị vây ở chỗ này là bởi vì thi thể còn ở đây phải không?
Tôi hỏi nữ quỷ, cô ta hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ tôi sẽ hỏi thẳng vào vấn đề đã biết rõ như vậy.
Tôi quay lại nhìn nữ quỷ, thân thể cô ta đã bị cắt xé rất nghiêm trọng. Tôi lại tu bổ cho cô ta thêm lần nữa. Cô ta cứ nhìn tôi chằm chằm, không nhúc nhích, cặp mắt trống rỗng ngẩn ngơ.

Cô không cần phải cứu tôi.


Cứu hay không là chuyện của tôi, không phải cô cũng giúp tôi đó sao.
Tôi đỡ nữ quỷ đứng dậy, cô ta đã không sao nữa. Bởi vì cô ta bị thương, tôi muốn chữa trị cho cô ta thì phải truyền quỷ lực sang. Để cô ta khôi phục nhanh hơn, tôi cũng truyền cho cô ta nhiều quy lực hơn.
Không đợi nữ quỷ đáp lời, tôi đã đẩy cửa đi vào trong phòng giam, tới quan sát thi thể của nữ quỷ, lấy phù trấn hồn ra dán lên trên, bắt đầu niệm chú trấn hồn. Nữ quỷ cũng theo tôi vào, cửa bỗng nhiên đóng lại. Tôi vẫn tiếp tục niệm chủ, hoàn toàn không để ý tới.
Cho đến khi thi thể khô nứt, rơi xuống đất, hóa thành tro bụi.
Tôi thu dọn tro cốt dưới đất rồi mới đứng dậy.
Nữ quỷ không sao rồi, lại hỏi tôi:
Sao cô không hỏi tôi tên gì?
Tôi nhìn nữ quỷ, thấy lạ ghê:
Có biết tên cô hay không thì liên quan gì đâu?


Đúng thế nhỉ.
Nữ quỷ cười cười, liếc nhìn Huyền Quân. Huyền Quân vẫn làm mặt lạnh từ đầu đến cuối. Đối với kiểu đối với ai cũng tốt này của tôi, hắn cực kỳ không hài lòng. Từ xưa đến nay, Huyện Quân sẽ không đại phát từ bi, hắn khác với tôi, dù sao chung quy tôi cũng là đàn bà mà.
So ra thì quả thực Huyền Quản lý trí hơn, không dễ mắc sai lầm.
Nữ quỷ thấy nực cười:
Lúc sắp chết tôi chỉ muốn gặp hẳn một lần, nhưng hắn lại không chịu tới. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc tại sao hắn lại vứt bỏ tôi?

Vì hắn không yêu cô mà thôi!
Tôi nói với nữ quỷ, cô ta chỉ ngẩn người nhìn tôi chằm chằm. Ngoài cửa bị đập rầm rầm, Huyền Quân gọi tôi:
Ly Thương.


Tôi không sao.

Huyền Quân không vui hỏi:
Sao còn chưa ra?

Thật ra thì tôi cũng không muốn cô ta bị thương. Không phải vì tôi tiếc quỷ lực của mình, nói thẳng ra thì thứ
lực
này, chỉ cần có đủ thời gian, sớm muộn gì cũng bù lại được.
Quý Mạt Dương đã từng nói, sức lực chính là thứ rẻ mạt nhất.
Cơm ăn, áo mặc đều phải tiêu tiền mới có, còn sức lực thì không, một xu cũng chẳng cần dùng đến. Khi nào hết sức thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi sức lực sẽ được bơm lại, cho nên nó vô cùng rẻ.
Quần áo trên người nữ quỷ đã biến thành màu đỏ, trở thành Quỷ vương.

Cô thật là ngu ngốc, cổ truyền hết quỷ lực cho tôi. Cô nhìn lại xem bây giờ có thành cái dạng gì rồi?
Nữ quỷ hỏi tôi, rõ ràng là cô ta cố ý hại tôi, mà giờ lại làm như tôi hại cô ta vậy, còn đi chất vấn tối nữa chứ.

Cô vì một người đàn ông mà nghe theo sắp xếp, chịu nhiều thống khổ như thế, có đáng không?
Ngay từ đầu tôi đã biết mục đích của nữ quỷ này, cô ta muốn tiêu hao quỷ lực của tôi. Hiện tại tôi còn không bằng cô ta, cô ta dư sức đối phó với tôi.
Những người đang hấp hối, giãy giụa thì mặt mày vô cảm, ánh mắt đờ đẫn, dường như đã nhìn thấy cái chết, bọn họ tình nguyện chết đi chứ không muốn sống nữa.
Nữ quỷ đứng bên cạnh tôi nói:
Lúc tôi mới đến thì cũng ở chỗ này, gần như ngày nào cũng có người chết.
Nữ quỷ nói xong, tất cả những người trong tầng một đều biến thành hành thi, ác quỷ không có ý thức. Mặt mũi bọn họ dữ tợn, máu thịt nhầy nhụa, di chuyển cứng ngắc như khúc gỗ, hoàn toàn rơi vào trạng thái tang thi.
Vì giúp tôi, nữ quỷ xông lên đánh nhau với đám tang thi kia. Nhưng cô ta không địch lại bọn họ, chẳng bao lâu đã bị đám tang thi vây quanh. Tôi thấy đám tang thi chuẩn bị xé xác nữ quỷ, mới ra tay cứu cô ta. Nữ quỷ bị ném sang một bên, tôi ra tay đập từng con tang thi kia nát bấy, tầng một nháy mắt yên tĩnh lại, trong làn khói mù tràn ngập, không gian khôi phục sự tĩnh lặng.
Đã xử lý xong tầng một, chúng tôi đi lên tầng hai. Tầng hai còn đáng sợ hơn tầng một, nhưng cũng đều là nơi dụng hình tra hỏi. Chúng tôi đi hết bảy tầng, tầng nào tầng nấy đều tràn ngập oán khí và máu tanh.
Cả bảy tầng nữ quỷ đều nhảy ra giúp tôi, còn Huyền Quân lại chỉ đứng nhìn chứ không giúp.
Mỗi lần nữ quỷ bị thương, tôi sẽ lại truyền quỷ lực chữa trị cho cô ta.
Còn nếu bạn hỏi anh ấy, thứ gì đáng giá nhất, anh ấy sẽ nói là thời gian. Có người sẽ trả lời là thanh xuân và trí tuệ, nhưng thanh xuân và trí tuệ chỉ là thứ bổ trợ thêm mà thôi. Chỉ có thời gian là một đi không trở lại, cho nên Quý Mạt Dương thường bảo, đừng có tưởng rằng mình còn trẻ mãi, có ai mà không mất dần đi từng ngày, phải học cách trân trọng!
Tất nhiên không phải trân trọng bạn, cũng không phải anh ấy, mà là thời gian!
Nữ quỷ vì tôi mà bị thương những mấy lần, tôi cũng thương cô ta bị hành thảm. Mỗi lần quỷ hồn bị tổn thương đều đau thấu tâm can, thế mà lần nào cô ta cũng phần đầu quên mình xông lên, như thể hận. không thể bị thương nhiều hơn nữa.
Từ tầng một đến tầng bảy đều là phòng tra tấn, dùng hình hành hạ phạm nhân.
Những bước đến tầng thứ tám, nơi này lại là một phòng giam. Cửa sắt trong phòng giam rất nặng, nền đất thì được làm bằng tôn, đi bên trên còn phát ra tiếng.
Nữ quỷ nói:
Chỗ trong cùng kia là nơi tôi bị giam giữ, tôi chết ở đó.


Lát nữa tôi ra.

Tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì sắc mặt nữ quỷ trầm xuống, đánh về phía tôi. Tôi né đi, nữ quỷ lại đánh tới, tôi trốn cô ta vài ba lần, cô ta vẫn cứ đánh.
Tôi không đành lòng làm cô ta bị thương, mà cô ta lại chẳng nương tay chút nào. Một chưởng tung ra, bàn tay nhoáng cái hóa thành lưỡi dao sắc bén găm vào ngực tôi. Tôi cúi đầu, thấy ngực đau đớn, hô hấp trở nên nặng nề, cả người cứng đờ. Nữ quỷ mạnh tay, moi tim Cung Hoan ra. Tôi nhìn lên, cô ta đã bóp nát trái tim ấy rồi.
Thân thể của Cung Hoan bắt đầu thối rữa, càng lúc càng nát tan tành. Dung mạo của tôi cũng dần biến về hình dạng của Cung Hoan.


Giờ cô đi được rồi.
Nữ quỷ buông tay, còn nhắc tôi rời đi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa, Huyền Quân phải đợi một lát nữa rồi.

Tôi chỉ đành tự mình đi ra.

Nữ quy định ngăn tôi lại, tôi tránh cô ta.
Sao cô không đi đi?
Nữ quỷ khó hiểu.


Không phải tôi đang đi đây à?
Tôi bực mình, người đau quá, tôi tưởng đã là cương thi rồi thì sẽ không biết đau là gì, mà có đau thì cũng không đến mức như vậy.

Lão Mã hay nói, tôi là đứa không nhớ lâu. Tật xấu này không sửa được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.