Chương 309: Tháp chuông


Tôi và Huyền Quân nghiêm túc hẳn lên, hắn lấy ra một sợi dây đỏ buộc vào cổ tay tôi, lúc tôi nhìn thì hắn nói:
Đi theo anh là được.

<8br>
Anh cũng cẩn thận đấy!


Dù gì Huyền Quân cũng là hồn phách nhập vào hồn phách của Tử Mặc, hắn cũng sợ tiếng chuông. Mặc dù tôi3 cũng là quỷ hồn nhưng lại có điểm khác biệt, tạm thời tôi sẽ không sao, bởi hình thái tiến hóa của tôi tới cấp bậc hương thi, bản thân hư9ơng thi đã mang theo lực thần chức, không phải sợ mấy thứ trấn áp ma quỷ này.
Nhưng anh ta có thể thờ ơ nhìn cô bị hành hạ đến chết thì đủ thấy tình cảm anh ta dành cho cô chỉ là hư tình giả ý mà thôi.
Đời này, cô không gặp được người tốt, nhưng chắc gì kiếp sau đã thế, cô tội gì phải lưu lại đây tự mình đau khổ


Tôi là cương thi, yên tâm đi, không sao đâu.

Nữ quỷ đăm chiêu một hồi mới nói:
Nơi này không chỉ có một mình tôi, vốn dĩ chúng tôi đang ở trong kinh thành, có tám tầng lầu, nhưng không biết tại sao lại biến thành tháp chuông. Bên trong tháp chuông có cái gì thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết tất cả những con quỷ ở đây.


Làm sao thế?

Huyền Quân bảo nữ quỷ sẽ hại tôi.
Hiểu lầm được gỡ bỏ, nữ quỷ không cho là tôi hại cô ta nữa, tôi mới yên tâm buông tay xuống. Nữ quỷ đứng dậy, xiềng xích va vào nhau lẻng xẻng. Tôi giơ tay cầm xiềng xích lên nhìn rồi bóp mạnh, xiềng xích vỡ vụn trong nháy mắt.
Nữ quỷ sửng sốt, nhìn hai tay gầy yếu của mình, rồi lại nhìn tôi:
Cô?

Lúc mở mắt ra, tôi lập tức kéo tay Huyền Quân xuống, lúc này tay hắn đã bị thiêu rụi rồi.
Cho dù anh không làm thế này thì chúng ta cũng có thể tìm được điểm đột phá cơ mà.
Tôi vội vàng lấy mấy là bùa ra, chữa trị tay và nguyên thần của Huyền Quân.
Huyền Quân nhân cơ hội hôn tôi một cái, tôi ngẩng đầu, thấy hắn cũng đang nhìn mình, lập tức sầm mặt:
Anh muốn chết hả?


Thấy rồi.

Thấy cái gì?


Tiếng khóc là của cô ta.


Thực ra có bị hãm hại hay không không quan trọng, chuyện đã qua rồi, cô oán hận người đàn bà kia hay người đàn ông nọ cũng không đáng.
Thử hỏi, nếu ban đầu người đàn ông kia yêu cô thật thì cho dù có sai, anh ta cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô.

Cô muốn giúp tôi?
Tôi lấy làm lạ.
Nữ quỷ suy nghĩ một lúc rồi bảo:
Tôi giúp cô rồi đi, coi như không nợ gì cô cả.

Tôi vừa nói hết câu, Huyền Quân vội siết chặt lấy tay tôi. Lúc này, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện ở phía đối diện tháp chuông, quần áo rách nát, toàn thân đều là máu, trên mặt máu thịt nhầy nhụa, tay chân còn đeo theo gông xiềng.

Trả mạng cho tao, trả lại mạng cho tao...

Dám dùng hồn phách của Tử Mặc hôn tôi!
Huyền Quân lại không cho là vậy, không những thế, hắn còn tỏ ra rất đắc ý, mờ mờ ám ám nhìn tôi.
Nữ quỷ nói rồi nhìn về phía chuông lớn, tôi cũng nhìn sang bên đó, đang định bước qua thì bị Huyền Quân gọi lại.

Ly Thương.
Huyền Quân không muốn tôi đi.
Anh chờ tôi đi.
Tôi định đi thì hắn đã đến bên cạnh, nắm lấy tay tôi. Ánh mắt hẳn sáng như đuốc, nắm chặt tay tôi đến phát đau.
Huyền Quân giơ tay lên muốn chạm vào cái chuông kia, tôi lập tức kéo tay hắn lại:
Đừng có chạm lung tung.

Huyền Quân nhìn tôi, hắn chưa kịp phản bác, tôi đã nói ngay:
Nếu tòa tháp này được chuyển từ nơi khác tới thì khả năng cao là huyền thuật. Chắc tôi và anh đã bước vào ảo cảnh, những đồ ở trong ảo cảnh cũng đều thật sự tồn tại.
Cho nên là vào ban đêm, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, tốt nhất đừng nhắc đến mấy chuyện quỷ thần.
Nếu bạn gọi tên nó, hay nhắc đến việc liên quan đến nó thì rất có khả năng nó sẽ đến tìm bạn,

Thế thì anh đi với cô ta đi.
Tôi đẩy Huyền Quân, hắn tức tối quay qua trừng tôi.
Nữ quỷ đã đi đến trước mặt tôi, Huyền Quân không để cho cô ta động vào tối mà đánh luôn. Nữ quỷ lui về sau, suýt nữa ngã nhào. Tôi tiến về trước định kéo cô ta lại, nhưng bị Huyền Quân kéo về, hắn quát tôi:
Không muốn sống nữa à!

Mặc dù nhìn qua tháp chuông có vẻ bình thường, nhưng6 trước kia, tháp chuông cũng là một nơi để trấn áp ma quỷ. Một vài đạo sĩ, sau khi bắt quỷ, nếu chưa thể lập tức xử lý sẽ nhốt chúng vào t5rong tháp chuông, ban ngày quỷ sẽ không dám đi ra nhưng tới buổi tối thì chúng có thể ra ngoài.
Còn nếu như ban đêm ra ngoài làm việc, tháp chuông sẽ biến thành một cái lồng nhốt quỷ, nếu muốn quỷ không trốn ra được, muốn trông chừng quỷ thì phải nhờ đến cái chuông lớn ở trên tháp chuông. Mỗi khi quỷ muốn rời khỏi tháp chuông thì cái chuông lớn trên kia sẽ bị gõ một cái, tiếng chuông lúc này sẽ có một ma lực kì lạ khiến con quỷ lo lắng sợ hãi, như bị lửa nóng thiêu thân. Huyền Quân hiện tại cũng như thế, hồn phách hắn bây giờ cũng được tính là quỷ, nếu như chuông lớn vang lên thì nhất định hắn cũng sẽ đau.

Không sờ thì sao biết cái chuông này là thật hay giả?

Huyền Quân vừa nói vừa đặt tay lên bề mặt chiếc chuông, tôi muốn ngăn cũng không kịp.
Và đây chắc chắn là những gì đang xảy ra trong tháp chuông ngay lúc này.
Chỉ có điều, Mộ Tuyết mang tháp chuông tới nơi đây nhưng lại không triệu hoán những quỷ hồn ở nơi này, mà để tôi nói ra, không biết mục đích thật sự của cô ta là gì.
Quỷ quái kị hủy, cách triệu hồi mạnh mẽ, hiệu quả nhất chính là ban đêm gọi tên nó, còn nếu không thì vạch trần thân phận của nó, nó sẽ tự động hiện thân.
Người thường không nhìn thấy, không có nghĩa là nó không tới.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, quan sát tôi với Huyền Quân rồi hỏi:
Các người là ai?


Cô nhớ ra rồi à?
Tôi ngồi xổm xuống nhìn nữ quỷ, cô ta nhìn tôi hồi lâu mới nói là mình bị người ta hãm hại.
Nữ quỷ vừa khóc tỉ tê vừa đi về phía tôi, nghiễm nhiên đã coi tôi thành tình địch của cô ta rồi. Mỗi bước nữ quỷ tới gần, tiếng khóc của cô ta phối với tiếng xích sắt bị kéo lê trên mặt đất, quỷ dị khó nói thành lời.
Huyền Quân kéo tôi, tôi quay qua nhìn hắn.
Cô ta muốn tìm em bảo thù đấy.
Ý là tôi cướp chồng cô ta à?
Huyền Quân kéo tay tôi đi vào bên trong, chúng tôi đi đến dưới cái chuồng lớn kia.
Cả hai ngẩng đầu nhìn chuông lớn, Huyền Quân còn vuốt ve tôi hai lần. Tôi liếc nhìn hắn, lúc này mà còn có tâm trạng làm mấy điều đó hả.
Ban đầu cô ta còn phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, nhưng sau đó thì dần dần không còn oán khí nữa. Oán khí hóa thành một làn sương mù, trong chớp mắt đã tản ra.
Nữ quỷ lảo đảo té xuống đất.
Phù một tiếng, lửa đột nhiên bùng lên cháy hừng hực thiêu đốt tay hắn. Tôi lập tức kéo tay hằn xuống, Huyện Quân bảo:
Nhắm mắt lại, anh chỉ có thể làm đến đây thôi.

Tôi giật mình hiểu ra, vội nhắm mắt lại tiếp nhận hình cảnh mà Huyền Quân truyền đến.
Tôi cắn môi:
Anh đúng là đồ điên!


Đồ điên ít ra còn tốt hơn đồ ngốc!
Huyền Quân quay người nhìn về phía cái chuông đồng, vẫn không quên nắm lấy tay tôi, ngón cái còn không nghiêm túc mà vẫn về.

Cô ta không làm tôi bị thương được.

Tôi đẩy Huyền Quân ra, đi tìm nữ quỷ. Nữ quỷ cũng không chịu yếu thế, lập tức nhào tới muốn lấy mạng tôi. Tôi bẩm quyết vây ma nữ lại, cô ta không nhúc nhích được, toàn thân run rẩy.
Lúc tiếng gõ kịch liệt, tim gan hằn như bị thiêu đốt, thậm chí đến nguyên thần cũng tận diệt. Tay Huyền Quân co lại rồi mở ra, hắn quay lại nhìn tôi.
Hắn không nói gì càng khiến tôi khó chịu.
Tôi kéo ra nhưng anh không chịu buông tay.

Nhìn thấy chưa?
Huyền Quân hỏi tôi, tôi mới nghiêm túc lại.
Tháp chuông có thể thay đổi cân bằng âm dương ở trường học, đủ thấy không hề tầm thường.
Chiếc chuông lớn ở tòa tháp này rất có khả năng là nơi dương khí nặng nhất, anh chạm vào nó làm cái gì?


Cũng được.

Tôi đồng ý rồi, nữ quỷ lại nói:
Nếu tôi đoán không sai, cô muốn tìm thứ kia. Nhưng nó ở bên dưới chứ không phải ở trên này. Nhưng nếu muốn đi xuống thì phải vào chuông lớn.

Nữ quỷ nghe tôi nói đến thế thì khóc đến tan nát cõi lòng. Tôi chuẩn bị đưa cô ta đi, đột nhiên cô ta quay qua nhìn tôi. Tay tôi dừng giữa khoảng không, lộ vẻ lúng túng:
Tôi đưa cô đi.

Nữ quỷ suy nghĩ một lát rồi nói:
Chuyện này không vội.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.