Chương 316: Sông tang thủy


Làm như thế tuy rằng có chút bất công, nhưng vì người còn sống nên chỉ có thể làm như thế. Mà cái giá phải trả cũng khôn8g nhỏ, một giờ sau khi Cung Hoan được hạ tầng, mặt trái của tôi không trông thấy gì nữa.

Người nhà họ Cung khôn3g biết chuyện này, chỉ có mình tôi biết.
Nhà họ Cung rất hài lòng với câu trả lời của tôi. Mọi người ăn cơm, Quý Mạt Dương đưa La Quán Trinh đi, tôi với Huyền Quân thì ở lại.
Chúng tôi trò chuyện ở phòng khách một lúc rồi đi nghỉ ngơi.
Cách đó không xa có một cây cầu, người qua lại tấp nập. Đầu cầu có một bà lão, đang ở đầu cầu bên này, hầu như mỗi một người đi qua đó đều sẽ cho bà một đồng tiền.
Tôi với ông Cung đi đến đầu cầu, đưa cho bà lão hai đồng tiền. Bà lão thu tiền rồi để cho chúng tôi qua. Tôi với ông Cung qua cầu, không lâu sau thì đến một nơi, ngay bên cạnh đó là một ao máu cực lớn.
Nơi trước mắt rộng rãi, hai người kia quẳng hai cái đèn lồng ra. Đằng trước có hai ngọn đèn treo, bọn họ chắp tay với tôi đoạn bảo:
Mời đạo sĩ đi về phía trước, chỉ cần đi theo là được. Mong ngài nhớ chuyện đã đồng ý với chúng tôi.


Cảm ơn.


Vậy làm phiền hai vị.


Mời đạo sĩ đi theo chúng tôi.

Hai người đó nói rồi rời đi, trông có vẻ là không vui cho lắm, chớp mắt đã biến mất ở đằng sau.
Ông Cung lại hỏi:
Chúng ta đi đâu thế?

Ông Cung nhìn tôi hỏi:
Hay là quay về đi thôi?


Tôi cũng tới rồi, bây giờ mà quay về, sẽ hối hận đấy.

Cửa Vọng Hương, cửa Ngạ Quỷ, cửa Kim Kê, cửa Ác Cẩu, cửa Diêm Vương, cửa Nha Sai, cửa Hoàng Tuyền.
Cửa Hoàng Tuyền là cửa thứ bảy, nơi bước chân vào âm phủ, cũng chính là đường âm dương.
Tôi thấy hơi lo lo, mắt trái không nhìn được gì cả, chỉ dựa vào mắt phải, tôi không nhìn thấy thứ tôi muốn thấy.

Anh về trước đi.

Người ta đồn rằng có một vài cô gái, là người đặc biệt, nhất định phải đi qua sông này, cũng có một vài người thì hoàn toàn không cần qua.
Lão Mã cũng đã từng nhắc đến chuyện này, theo những gì lão Mã nói, có vài người phụ nữ không phải đời đời kiếp kiếp đều là phụ nữ, đã từng đầu thai chuyển giới sang làm đàn ông, mà hễ đã trải qua một lần chuyển giới thì cũng không cần phải tới con sông này nữa.
Vợ của ông Cung cũng là một người như vậy.
Vậy nên bà ấy không thể đi đường âm dương, mặc dù đã có bò nhưng vẫn phải tới đây, không chỉ vậy, nếu mà con bò chạy trốn khỏi đây, hoặc là uống không hết nước nơi này thì bà ấy vẫn phải tự mình uống. Mà lượng nước này không phải được tích góp từ nhiều kiếp, chỉ là của đời này thôi, trong đó bao gồm cả nước lúc sinh nở và nước sinh hoạt thường ngày. Ông Cung ngơ ngác nhìn dòng sông lớn vô tận trước mặt, hỏi tôi:
Đây là chỗ nào?

Sông Tang Thủy.
Tôi kể lại cho ông Cung nguồn gốc của con sông này, ánh mắt ông đờ đẫn.
Từ nghĩa địa trở về, tôi với Huyền Quân cùng đi đến nhà họ Cung. Ông C9ung không tỏ ra khó chịu gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng lấy làm lạ, dù ông ấy quý tôi như con gái như đi6 chăng nữa thì cũng không đến nỗi nhìn tôi chằm chằm thể chứ.
Nói rồi trong tay hai người họ xuất hiện hai cái đèn lồng màu vàng, họ cầm đèn lồng đi về phía trước, tôi dắt ông Cung theo sau.
Hai người họ quẹo trái quẹo phải bảy tám lần rồi dẫn chúng tôi đến một nơi.
Thật ra thì tôi không có ý định ở lại nhà họ Cung, nhưng ông Cung đã có ý tốt như thế, tôi cũng chỉ đành đồng ý.
Mệnh của tôi không tốt, đương nhiên không thể tùy tiện ở lại nhà họ được.
Tôi đưa tay lên tính toán một chút xem sẽ có chuyện gì, nhìn qua bên cạnh, thấy cách đó không xa có hai người gầy nhom đang đứng, hai người họ đều mặc quần áo màu vàng. Bọn họ thấy tôi thì chắp hai tay chào, tôi cũng gật đầu chào lại:
Làm phiền rồi.


Đạo sĩ đừng khách sáo, hôm nay hai chúng tôi đứng đây chờ là vì có chuyện muốn nhờ. Nếu đạo sĩ đồng ý hỗ trợ thì tất nhiên chúng tôi sẽ đồng ý dẫn đường.

Nhưng cũng có người không thể tới thẳng đó, nguyên nhân của việc này có liên quan đến giới tính.
Không phải tất cả mọi người trên dân gian đều qua được bảy cửa này, có một vài người khi còn sống đã chuẩn bị tất cả, thầy Âm Dương sẽ giúp họ giải quyết việc này.
Không những thế mà đến cả Cung Duyệt với Cung Duệ5 cũng nhìn tôi lom lom.
Nhà họ Cung chuẩn bị rượu và thức ăn, mời chúng tôi nhập tiệc.
Nhà này cũng lớn, bác thì sắp về hưu rồi, sau này chỉ chăm sóc hoa cỏ ở trong sân thôi, có chuyện gì cứ về đây nhé.


Vâng!

Ông Cung không nói lời nào, lập tức theo chân tôi đi xuống dưới tầng. Tôi với ông ấy đi ra ngoài. Tử Mặc đã chờ sẵn, chúng tôi lên xe, Tử Mặc nhìn thoáng ông Cung rồi lái xe đưa chúng tôi đi. Trên đường đi bốn bề vắng vẻ, đến một chỗ thì Tử Mặc chợt dừng lại bảo rằng:
Tôi không đi xa hơn được nữa.

Tôi xuống xe, ông Cung cũng xuống xe theo tôi.

Đừng nói gì cả, đi theo cháu.

Tôi kéo cổ tay ông Cung, đi theo hai cái đèn lồng kia, không biết đi bao xa mới tới nơi.
Chẳng qua người phụ nữ trong hình dịu dàng hơn tôi rất nhiều.
Đây là vợ tôi.
Ông Cung sợ chúng tôi không biết nên cố ý nói.
Quý Mạt Dương cầm lấy nhìn cho kỹ, bấy giờ mới nói:
Mặc dù cháu không biết nên nói thế nào, nhưng tóm lại là có duyên mới gặp được nhau. Nhưng mà mệnh của em gái cháu cũng không được tốt lắm, cháu cũng không xứng làm anh em với em ấy, chuyện này cháu nghị ông Cung cũng biết, vậy thì, quan hệ tạm thời quyết định như vậy, còn lại không nói tới nữa.
Người hiện đại không tin vào điều này lắm, đương nhiên không phải tất cả mọi người đều phải đi uống.
Nghe nói phụ nữ sau khi chết phải đi qua một dòng sông, dòng sông này tên là sông Tang Thủy, nước ở sông Tang Thủy vô cùng bẩn, nước ở đây bẩn thỉu không tả nổi.
Đêm khuya, tôi đến gõ cửa phòng ông Cung. Ông Cung đứng dậy mở cửa, thấy người ở ngoài là tôi thì rất bất ngờ.

Bác đi theo cháu, không cần nói gì cả.

Tôi bảo Tử Mặc vậy rồi dẫn ông Cung đi về phía trước.
Càng đi càng tối, đến một nơi giơ tay không thấy năm ngón, xung quanh là sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì cả.
Nguyên nhân là do thời cổ đại, thân phận của phụ nữ thấp kém, còn đàn ông thì tôn quý hơn một chút. Cho dù là thần tiên cũng cho rằng như vậy, đàn ông rơi xuống sông chính là một sự xúc phạm khinh nhờn với bản thân họ, nên không cho phép đàn ông qua sông Tang Thủy.
Vì thế, những người phụ nữ qua sông Tang Thủy kia, suốt đời suốt kiếp đều là phụ nữ, trước nay chưa từng được làm đàn ông.
La Quán Trinh với Quý Mạt Dương có việc riêng, nhưng để thể hiện sự coi trọng của mình, lúc ăn cơm hai người họ vẫn tới.
Nhập tiệc xong ông Cung mới sai người mang một tấm hình lên đưa cho chúng tôi. Không xem thì thôi, vừa xem một cái ai nấy đều kinh ngạc. Người phụ nữ ở trong hình rõ ràng chính là vợ ông Cung, nhưng mà dáng dấp người phụ nữ này giống tôi đến bảy mươi phần trăm, cho dù là độ cao, mặt mũi hay khuôn mặt đều rất giống.
Con người sau khi chết phải khóc tang, lúc khóc tang có người sẽ khóc cùng, la cùng, nên làm gì thì làm đó, đội đưa tang đi mai táng đều mang theo một số đồ như tiền rải đường, hạt ngũ cốc, chậu hoa, đây đều là những thứ cần dùng để đi qua bảy cửa này, bao gồm cả người giấy.
Nhưng bên trong bảy cửa này lại không có nơi dành cho phụ nữ, phụ nữ sau khi chết phải dẫn theo một con bò, con bò này chuyên giúp họ uống nước bẩn.
Từ xưa tới nay, phụ nữ đều có kinh nguyệt, kinh nguyệt dùng nước rửa đi thì nước này dù chảy đi đâu cũng đều là nước bẩn.
Trước kia ở thời phong kiến, phụ nữ phải uống lại nước mà mình đã dùng, nếu không có con bò này, họ phải tự mình uống.
Lần này nhà họ Cung có chuyện cũng là do em gái cháu, chúng cháu tất nhiên cũng sẽ giữ mối giao hảo với nhà họ Cung.

Chuyện này thì ổn rồi, nhưng mà bác muốn gặp bà ấy một lần, các cháu xem...

Chuyện này cháu biết rồi, để buổi tối đi ạ, hôm nay cháu ở lại đây.
Không đợi ông Cung nói xong tôi đã bảo. Ông Cung nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, gật đầu nói:
Ừ, vậy con ở lại đi. Thương Nhi, bác đã gọi người tới, sẽ sửa sang lại chút ít. Bác nghe nói con ở lại bên chỗ nhà chị dâu của con nên không chuẩn bị phòng,
để bác cho người chuẩn bị phòng cho con ở trên tầng. Chuyện của con với Huyền Quân bác không tiện hỏi nhiều, nhưng bác đã chuẩn bị ba phòng. Vợ chồng Mạt Dương vừa hay ở một phòng, Huyền Quân với con thì mỗi người một phòng. Nếu sau này xác định quan hệ rồi thì chuyển sang ở chung.

Nhưng rộng thể này bác tìm chỗ nào được, khi nào mới có thể uống xong?


Nếu bác không muốn tìm thì bây giờ chúng ta có thể quay về, cháu cũng không biết cụ thể bà ấy ở đâu, cháu chỉ đoán được bà ấy đang ở đây thôi.
Tôi nói với ông Cung:
Bác đi tìm đi, vợ bác ở dưới đó.

Hả?

Ông Cung hoàn toàn không thể tin nổi, vợ của ông sao lại ở đây được, lúc này ông thà rằng vợ mình đã đầu thai chuyển kiếp còn hơn. Nhưng ông không biết rằng, nơi này đều đã phải âm tào địa phủ, còn phải đi qua bảy cửa đường âm dương nữa. Người bình thường sau khi chết có thể được đưa thẳng tới đường âm dương, có người tự đi, có người được âm sai đưa đi.
Trước mặt chúng tôi là ao máu bẩn không chịu nổi. Trong ao máu đó có vô số đồ bẩn thỉu, đa số là đồ mà phụ nữ đã dùng qua cho nên rất tanh hôi. Mà trong ao máu đều là phụ nữ, ao máu dâng đến ngang eo bọn họ. Bọn họ cầm trong tay một loại dụng cụ, múc nước bẩn trong ao lên uống, nhìn kỹ thì trong nước bẩn đó còn có giòi đang ngọ nguậy.
Gần như tất cả những người phụ nữ ở đây đều uống nước ở đó.

Nói vậy thì, nước ở đây đều là nước bà ấy sinh con cho bác sao?


Cũng không hắn như vậy, còn có nước bà ấy tự dùng nữa.

Cháu cho rằng, lâu như vậy rồi bà ấy hắn đã đầu thai chuyển kiếp, thể mà không ngờ lại không phải như vậy.

Cháu tìm được vị trí của bà ấy rồi, tiếp theo nên làm gì thì bác phải tự quyết định rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.