Chương 317: Sông tang thủy


Đời đời kiếp kiếp làm phụ nữ, đổi lấy kết quả thế này.

Một đời vất vả, sinh con dưỡng cái, đổi lại kết cục như vậy, nếu có kiếp sau h8ọ còn bằng lòng làm phụ nữ ư! Nhưng theo những gì tôi biết, sau khi rời khỏi sông Tang Thủy, lúc tới sông Vong Xuyên, Mạnh Bà đều sẽ hỏi họ 3một câu rằng làm đàn ông hay phụ nữ.

Ngoại trừ những người mắc lỗi lầm quá lớn, nếu không những người phụ nữ sau khi ra khỏi sông Ta9ng Thủy đều có một cơ hội lựa chọn làm đàn ông.
Nhưng lão Mã cũng từng nói, những người phụ nữ đã đi vào sông Tang Thủy, sợ là sẽ mã6i mãi không lựa chọn thân phận đàn ông.
Đi không được bao xa, ông Cung đột nhiên dừng bước bất động, ông nhìn xuống dưới nước, hét l5ên:
Dao Nhi.

Tôi cũng nhìn xuống dưới nước, quả nhiên có một người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ông Cung, có dự định gì không?
Ông Cung kéo lấy tay vợ mình:
Tôi muốn đưa bà ấy quay về.


Như vậy không được, ông có thể đưa bà ấy đi luân hồi, nếu tiến vào vòng luân hồi, tôi sẽ tính toán cho ông nơi đầu thai, nếu hai người có duyên phận, có thể đi tìm bà ấy, chỉ là nếu như vậy thì cách biệt tuổi tác quá nhiều, đối với hai người mà nói, ắt có khó khăn rất lớn.

Ông Cung do dự nhiều lần:
Thế cũng còn tốt hơn là không gặp được, luân hồi rồi ít nhất còn có thể gặp nhau.

Hà Quan nhíu mày đánh giá tôi:
Chưa từng gặp cô, cô là ai?


Tôi có thể nói ra những lời này, đương nhiên phải có lại lịch, hôm nay tôi tới đây chỉ là để trả một món nợ nhân tình. Nếu ông muốn đưa tôi tới gặp Diêm Vương thì cũng được thôi.
Chỉ là theo quy định, có đi hay không cũng không quan trọng.
Hà Quân nhìn một chút:
Công chúa Phù U, ti chức kính chào công chúa.


Đứng dậy đi, hôm nay tới đây để gặp bác Diêm Vương, sao vừa tới lại gặp phải chuyện này. Vị phu nhân này ta quen, chúng ta cũng coi như là bạn vong niên, có phải ông biết ta với vị phu nhân đây là bạn vong niên nên mới có ý đánh đòn phủ đầu với ta, làm khó người để tôi xem à?
Phù U không vui, buông lời nghênh ngang kiêu ngạo.
Hà Quan vội nói:
Không dám, ti chức không dám.
Người phụ nữ nói xong thì nhảy xuống, tôi đứng ở trên bờ quan sát, thời gian cũng sắp hết, phải dẫn ông Cung trở về thôi.
Trên đường quay về, tôi với ông Cung đi phí sau, Phù U biến thành dáng vẻ một đứa trẻ, nắm lấy tay Hồng Nhi đi phía trước, lúc bước đi cái lục lạc trên cổ chân cứ kêu định đang.
Đương nhiên tôi không tiện hỏi gì, Hồng Nhi chạy ra ngoài nên chẳng tiện nói cái gì cả, sợ nhất là lúc đi về, con bé không chịu về mà cứ theo Hồng Nhi thôi. Nhưng Hồng Nhi tự có cách, không biết nó nói gì với Phù U mà dù không vui vẻ lắm nhưng con bé vẫn gật đầu, chạy tới nói với tôi có chuyện phải về trước, mấy ngày nữa sẽ tới thăm tôi.
Theo những gì tôi được biết, địa phủ chỗ ông mới chỉ xảy ra chuyện Liên Hoa Nữ hai lần, đây là lần thứ hai. Nếu như ông muốn phá vỡ quy tắc thì một người ngoài như tôi cũng không có gì để phải nhiều lời, hôm nay tới đây cũng có chút tùy tiện rồi.

Hà Quan nhìn tôi một lúc:
Dám hỏi cô là ai?


Một kẻ nhàn rỗi!

Nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, tôi biết là tìm được rồi. Ông Cung nhận ra vợ mình, không nhiều lời lập tức nhảy xuống.
Dao Nhi!

Ông Cung rơi xuống dưới nước, người phụ nữ run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, lắc đầu:
Ông... ông...
Lắp bắp hồi lâu, người phụ nữ không thốt ra lời, ông Cung thì nhìn xung quanh rồi cướp lấy dụng cụ uống nước, đó một thứ trông giống cái gáo to. Ông Cung múc một gáo, cúi đầu định uống. Nhưng ông ấy còn chưa kịp uống, nước sông Tang Thủy đột nhiên biến đổi, một dòng sông đầy nước bẩn lại trở thành đầy ắp lưu ly, từ trong nước nở ra rất nhiều hoa sen. Những người phụ nữ xung quanh đều được đổi thành một bộ đồ trắng, giống như những nàng tiên từ trong nước nổi lên.
Trong tay còn cầm theo một chiếc giỏ, trong gió chứa một đóa sen.

Ừ, không dám thì tốt, vậy ông nói xem nên xử lý thế nào?
Phù U hỏi, vị Hà Quan đó cũng không dám nhiều lời, tất cả đều tuân theo quy tắc.

Phu nhân, cháu đưa người đi.

Phù U hỏi vậy, tôi gật đầu:
Cũng được.

Uông công công nghe nói sắp đi về, vội vàng lau mồ hôi, xem ra, Uông công công chỉ sợ Phù U đi theo chúng tôi luôn.
Trước khi đi Phù U chạy tới chỗ Hồng Nhi, con bé không chịu đi, cứ kéo tay Hồng Nhi không buông.
Hồng Nhi hôn Phù U một cái, Phù U cũng hôn Hồng Nhi một cái.
Chúng tôi không quan tâm đến những người khác, tôi chỉ phụ trách dẫn theo vợ chồng ông Cung.
Nhưng dù sao bà Cung cũng là người âm phủ, cho dù có rời được khỏi sông Tang Thủy cũng không thể theo chúng tôi trở về.
May mà Phù Uở đây, Phù U hỏi tôi định làm thế nào, tôi lại hỏi ông Cung.
Ông Cung sửng sốt, mà lúc này cũng có âm binh nhanh chóng xuống nước, mời ông Cung lên cầu.
Một đoàn người từ phía xa đi tới, người mặc áo bào rộng thùng thình trước mặt chắc hẳn là Hà Quan ở nơi này.

Ông là ai, dám to gan nhảy xuống sông Tang Thủy, làm nhiễu loạn trật tự của âm phủ ta, ông biết đã phạm phải tội gì?
Hà Quan cực kỳ khó chịu, thấy ông Cung là lớn tiếng buông lời trách móc.
Ông Cung quyết định rồi tôi mới đi theo Phù U tới chỗ luân hồi, Phù U và tôi nói chuyện với nhau, ông Cung cũng nói với vợ mình vài câu, vợ ông ta khóc rất thương tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra.
Trước khi chia tay ông Cung gọi tôi qua, lúc này tôi mới đi tới.

Con là Ly Thương ư?
Người phụ nữ hỏi tôi.

Hừ, ta thấy ông dám lắm đấy, đi đi, chúng ta tới nói chuyện với bác Diêm Vương, xem ông còn dám bắt nạt ta không.
Phù U quay người định đi, Hà Quan vội vàng ngăn lại, hết lời ngon ngọt, Phù U mới chịu quay người,

Ông thật sự không phải vì biết ta và vị phu nhân này quen nhau nên mới làm khó đúng không?
Phù U vẫn không chịu bỏ qua.
Hà Quan vội nói:
Ti chức không dám


Nhưng tôi thấy cô...


Hà Quan, tôi nói chứ sao ông lại nhiều lời như vậy, không lẽ ông muốn phá vỡ quy tắc, người ta chỉ làm việc theo quy định, sao ông lại dông dài như vậy.
Hà Quan đang muốn nói gì đó thì một cô gái mặc đồ đỏ, đeo khăn che mặt đi tới. Bên cạnh cô ấy là Uông công công, Uông công công vừa thấy tội đã vội tiến lên hành lễ:
Lão nô kính chào phu nhân!

Tôi nhìn Uông công công:
Đứng dậy đi.


Hừ, bà ấy là vợ tôi, chỗ này của các người là cái chỗ quỷ gì mà lại ức hiếp người lương thiện như vậy. Phụ nữ lúc còn sống đã vô cùng vất vả rồi, sau khi chết còn phải tới đây chịu hành hạ, có còn thiên lý nữa không hả?
Hà Quan có chút tức giận:
Ai dẫn ông tới đây?


Là tôi dẫn tới.

Tôi nói rồi bước qua một bên, nhìn vợ của ông Cung một cái, lại nhìn Hà Quan:
Cho dù tôi là ai, đến đây thế nào thì trước nay sông Tang Thủy có một quy định, chỉ cần có đàn ông cam tâm tình nguyện nhảy xuống nước, vì để bảo vệ thân thể của người đàn ông không bị làm bẩn, sông Tang Thủy sẽ loại trừ tất cả chất bẩn, còn phải làm sạch nước đến độ không dính một hạt bụi, nếu hoa sen có thể nở thì những người phụ nữ đó sẽ thoát khỏi sông Tang Thủy, biến thành Liên Hoa Nữ. Nếu muốn ở lại âm phủ có thể ở dưới âm phủ sinh sống làm một nữ âm sai, nếu muốn đầu thai thì cũng được đầu thai làm con nhà phú quý, từ nay về sau không lo cơm áo gạo tiền.


Chào bác.


Con hắn nên gọi ta là mẹ nuôi chứ nhỉ?
Người phụ nữ hỏi tôi.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ một hồi:
Mẹ nuôi.

Ừ, có con ở đây mẹ yên tâm rồi, cảm ơn con đã giúp chúng ta, mẹ đi đây, con nhớ dẫn cho đến tìm mẹ nhé.

Đến người làm mẹ như tôi cũng không dám nhìn thẳng.

Lúc này Phù U mới vẫy tay, dẫn Uông công công rời đi.

Chờ Phù U đi rồi, tôi mới hỏi Hồng Nhi, không phải phù U đang bế quan hay sao, sao con bé lại ra ngoài rồi. Hồng Nhi mới nói bể quan thất bại nên chạy ra ngoài, Hồng Nhi còn nói cha mẹ Phù U không biết chuyện, lần này lại tốn công vô ích rồi.

Nhìn Hồng Nhi có vẻ lo lắng, tôi bèn hỏi thằng bé, có phải có chuyện gì không ổn không, nó mới nói:
Đâu phải mẹ không biết, thời gian của Phù U không nhiều, nếu còn tiếp tục thế này, không có tim, cô ấy sẽ hồn phi phách tán. Đến lúc ấy thì cả Đại La thần tiên cũng không cứu được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.