Chương 319: Tháng tám tuyết bay


Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong đó có một người phụ nữ với cái bụng to đùng, đang đau đớn kêu khóc cầu xin tôi cứu giúp.

Sáng hôm sau 8tôi tỉnh giấc thì thấy Huyền Quân đang tính quẻ.

Tôi thấy hắn đang cầm mai rùa của tôi bói quẻ bèn qua xem, Huyền Quân bốc vài lượt.3

Anh đã tính thử rồi, không có chuyện gì bất thường cả, nhưng em đấy...

Tôi hiểu những gì Huyền Quân muốn nói, hắn đang muốn nói với tôi về thứ tôi đã mơ thấy trong cái đêm quả âm kia.

Tôi đi ngủ một giấc, anh...

Ra khỏi bệnh viện, tôi về bên nhà La Quán Trinh. Trong sân nhà không có ai, tôi đi vào ngồi được một lúc, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa, phát hiện ngoài trời đang đổ tuyết thì kinh ngạc không thôi. Giờ mới tháng mấy mà sao đã có tuyết rồi?
Bình thường tháng tám âm mà có tuyết à?
Ra ngoài sân đứng được một hồi, thấy tuyết rơi ngày càng nhiều, trong lòng tôi lại càng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Chắc là kiểu kiểu thể đấy.
Tôi quan sát xung quanh một lúc rồi nói tiếp:
Tôi nhớ là ở nghĩa địa, mà nếu ở nghĩa địa thì chỉ có ba loại yêu tinh thôi, hồ ly, chồn, rắn!


Đúng vậy, chuột rất khó để gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, còn nếu là rắn cũng sẽ không làm cho tuyết rơi đầu, tuyết quá lạnh, không bảo vệ được rắn.


Vậy thì là chồn và hồ ly rồi.
Tôi đã xác định được.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, khoảng trời đổ tuyết đều xám xịt. Thời tiết lạnh thì còn có khả năng, nhưng đằng này lại không phải như vậy.
Đứng được một lúc, tôi thấy Huyền Quân đang từ xa đi tới.

Tuyết lớn như vậy thật bất thường.
Tôi nói với Huyền Quân, hắn đưa mắt quan sát xung quanh.
Vấn đề là cái thứ mà cả Hồng Nhi cũng không tra ra được thì rốt cuộc phải là cái gì cơ chứ?
La Quản Trinh quay vào nhà thay một bộ quần áo khác, định bụng ra ngoài điều tra thử xem.
Nơi này thuộc phạm vi La Quán Trinh bảo vệ, cô ấy không muốn để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Để tôi với Trinh Trinh đi xem sao, anh ở lại bảo vệ Ly Thương cho tốt.
Chẳng hiểu sao mà lần này Quý Mạt Dương không quản tôi thật nghiêm ngặt nữa, chắc là do có Huyền Quân ở đây.

Chồn và hồ ly ở quanh đây tuy hiểm nhưng chắc chắn vẫn sẽ có, chẳng qua là bọn chúng không đến quấy phá con người thôi. Kẻ có tu vi cao thường không thích đến những chỗ đông người, nhằm tránh vướng vào phiền toái.


Nếu là như vậy, những chuyện này không phải một tộc nhỏ của chồn hay hồ ly có thể làm được, bọn chúng phải tập trung ở một đỉnh núi lớn.
Huyền Quân lập tức nhìn quanh rồi chỉ vào hai ngọn núi ở phía nam và phía bắc:
Phía bắc là núi Hoàng Đầu, có tụ tập nhiều chồn, phía nam là gò Hồ Ly, nghe nói là có tiên hỗ trú ngụ.


Vậy anh đi phía nam, tôi đi phía bắc, xác định hướng nào không phải thì quay sang đuổi theo hướng còn lại.

Nhưng để tránh bị người khác phát hiện, tôi vội gọi sư phụ lại:
Sư phụ không thể ở đây quá lâu đầu, điều quan trọng bây giờ là nên tra xem đây là con của ai, sau đó liên lạc với bọn họ, hay là chỉ nên âm thầm bảo vệ thôi.
Hiện tại sư mẫu mới còn đỏ hỏn, tương lai hai mươi năm tới, sư phụ phải chuẩn bị tâm lý đấy. Nếu như thấy mình không thể bình tĩnh chờ được thì đừng vội đưa ra quyết định.
Thật ra thì, được nhìn người mình yêu sống hạnh phúc, cũng tốt.

Nghe tôi nói vậy, Huyền Quân cũng tán thành. Mới đầu chúng tôi bước vào trường học thì không phát hiện ra có gì bất thường, đi vòng ra phía sau cũng chẳng thu hoạch gì nốt. Đối với tôi mà nói thì thôn Lý Gia luôn là một sự tồn tại không thể thiếu, nhưng bây giờ tôi đã không thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở nơi này, điều duy nhất tôi còn nhớ chính là mình đã từng trải qua một khoảng thời gian khốn đốn ở đây.
Ra khỏi thôn Lý Gia, tôi đưa mắt quan sát xung quanh, trước mắt đã biến thành một mảnh trắng xóa.

Mắt trái của tôi vẫn chưa hồi phục, anh nhìn thử xem.
Tôi luôn nghĩ rằng không thể cứ ngồi khoanh tay chờ chết được, hy vọng Huyền Quân sẽ giúp tôi.

Ừ.
Huyền Quân tỏ vẻ 'đã tiếp thu, tôi mới xoay người đi vào trong trường học.

Tới trường làm gì vậy?
Huyền Quân lại khó hiểu hỏi.

Cũng đâu có nơi nào để đi, tôi đi thăm dò một chút, nhỡ đâu lại tìm ra được manh mối.

La Quán Trinh đứng ở cửa triệu hồi linh hồn, rất nhanh đã có mấy hồn quỷ lớn tuổi đi tới. Chúng quỷ vừa nhìn thấy La Quán Trinh thì vội vàng quỳ xuống, quy củ dập đầu, cầu xin cô ấy tha mạng.
Mới tháng tám mà tuyết đã rơi dày, có phải xung quanh đây đang gặp họa gì không?
La Quán Trinh truy hỏi, lời nói rất sắc bén.
Đám quý giá vội đáp không biết, chỉ nói có cảm giác sợ hãi, không rét mà run thôi, còn những chuyện khác bọn họ không hề biết gì cả.

Được rồi, các ngươi đi đi.
La Quản Trinh nói rồi nhìn về phía tôi.
Nhưng lúc này Huyền Quân lại nói với tôi, trước khi tới đây hắn đã đi tìm một lượt rồi, không tra ra gì cả.
Tôi không thể làm gì khác hơn, đành phải bỏ cuộc, thở dài nhắm mắt. Tôi thử dùng cách riêng của mình để đi tìm nhưng dù có nhắm mắt lại rồi thì trước mắt tôi vẫn là một thế giới đầy tuyết trắng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Tôi mở mắt ra, nhìn sang Huyền Quân:
Dầu gì giáo sư Trương cũng là Thiên Sư đạo, tu vi cũng cực kỳ cao, hơn nữa còn có cô hồn ngàn năm rót vào, mà tại sao cũng không tìm thấy được gì nhỉ?


Em nghĩ bản quân là vạn năng, cái gì cũng làm được à? Nếu đó là ma quỷ thì muốn tìm sao cũng được, nhưng nếu không phải là ma quỷ thì đi đâu mà tìm hả?
Câu nói của Huyền Quân khiến tôi ngộ ra, chẳng lẽ thứ tôi gặp không phải quy ư?
Tôi thử tính một chút, nhưng lại không tính ra.

Giác Nhi, con có biết không?
Lúc này Huyền Quân đã có chút không vui, lấy uy nghiêm của người làm cha ra, hắn nghĩ chắc hẳn Hồng Nhi sẽ biết. Hồng Nhi nói:
Chắc là có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng để bảo vệ bản thân cho nên che giấu, vì thế chúng ta mới không tra ra được.

Hồng Nhi nói vậy là cũng không biết chuyện gì rồi.
Tôi lại nhìn sang Quý Mạt Dương, anh ấy cũng đang chỉnh đốn lại quần áo, áo sơ mi còn bị rơi đâu mất một cúc nữa.
Càng nhìn càng buồn bực, không phải bọn họ không thể ở bên nhau à, sao giờ lại vẫn nhau thế này?

Có chuyện gì à?
La Quán Trinh không để ý mặt mình đang đỏ thế nào, vừa bước ra đã hỏi tôi.

Thủy lôi truân, quẻ Truân?
Tôi nhìn quẻ tính trước mắt, có chút đắn đo.
Huyền Quân nhìn tôi:
Khởi đầu khó khăn, quả hạ h9ạ!


Có ổn không?
Tôi hỏi Huyền Quân.
Đi đến bên ngoài một phòng bệnh, tôi nhìn thấy có một bé gái đang nằm trong xe đẩy, tôi xác nhận lại một lần nữa cho chắc chắn sau đó hỏi sư phụ:
Có ký hiệu đánh dấu gì không ạ?


Có, ở sau tại có một nốt ruồi son to bằng hạt gạo.

Vậy sư phụ qua đó xem thử đi.

Nhân lúc trong phòng bệnh không có ai, tôi đẩy cửa ra, sư phụ tiến vào xem thử, sau đó lập tức trở nên kích động.

Anh chị đi cẩn thận đấy nhé.
Tôi nhắc nhở họ, La Quán Trinh gật đầu rồi xoay người đi trước.
Tôi ngơ ngẩn chờ trước cửa nhà La Quán Trinh một hồi, nhưng đợi chờ cũng không phải là cách hay, cho nên tôi đi vào trong xách ba lô lên, chuẩn bị một ít đồ ăn, thức uống, mặc áo khoác dày rồi bước ra cửa.
Huyền Quân thấy tôi đem ra quá trời đồ ăn thì không khỏi ngạc nhiên:
Đem theo nhiều đồ ăn thể để làm gì?

Trời đổ tuyết lớn thể này, đi ra ngoài chưa chắc đã quay về ngay được, mà lỡ như phải ở bên ngoài, không có gì ăn thì gặm chân mà sống à?

Truân vốn là chỉ vật nảy sinh đại địa, vạn vật sơ khai, tràn đầy gian truân nguy hiểm.
Huyền Quân tạt cải tạo cho tôi một chậu nước lạnh.
Tôi nhìn kỹ lại một chút:
Cũng may mà thuận lợi đúng lúc, sau đó sẽ chuyển biến theo hướng tốt. Xem ra tôi phải thuận theo tự nhiên mới được.


Cũng chưa chắc, không phải bây giờ em còn chưa biết phải đi nơi nào hay sao?

Tôi nhìn hắn:
Không phải quỷ!


...
Huyền Quân cũng ngộ ra rồi.

Lẽ nào là quỷ quái?
Huyền Quân lập tức tìm kiếm ở xung quanh, mặc dù không phát hiện được gì nhưng hắn vẫn nói:
Anh và em chỉ có thể tính ra người và quỷ, chứ không tính được quỷ quái yêu tinh, chẳng lẽ nó là một loại yêu tinh?


Rồi cũng sẽ tìm ra thôi.

Tôi nói rồi đi ăn sáng, bữa ăn được chuẩn bị rất phong phú, nhưng hôm nay quả thực cũng có việc quan trọng cần làm.
Cung Duyệt và Cung Duệ đã đi làm từ sáng, thế nên tôi dẫn theo sự phụ đi ra ngoài, dựa theo phương hướng mà tính toán, rất nhanh tôi đã tìm được vị trí của sư mẫu, những nơi ấy lại là trong bệnh viện.

Nếu ngủ có thể giải quyết vấn đề thì lúc đó anh đã đi vào trong giấc mộng của em rồi, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ không giải quyết trong mộng được.

Huyền Quân có vẻ lo lắng, thật ra tôi cũng sốt ruột lắm chứ.
Đang nói chuyện giữa chừng thì Quý Mạt Dương và La Quản Trinh từ trong nhà bước ra, hai người một trước một sau. Quần áo trên người La Quản Trinh còn chưa chỉnh tề, phần ngực hơi xộc xệch, đặc biệt là ở trên cổ còn có mấy vết đỏ, nhìn sơ thôi cũng biết là do đàn ông lưu lại.

Ta muốn cưới bà ấy.
Sư phụ rất kiên định với suy nghĩ của mình, dĩ nhiên tôi cũng không tiện nói thêm.

Sư phụ có chuẩn bị là được rồi, con còn có việc phải về trước đây.

Sư phụ cứ si mê nhìn đứa bé, tôi trộm nghĩ, lỡ như bị phát hiện thì chắc người ta sẽ nghĩ ông ấy là dân buôn người rồi gõ đi mất.

Em không biết tự mình xem à?
Huyền Quân nghiêng người sang một bên, tôi chỉ đành ph6ải ngồi xuống xem thử.
Bốc quẻ xong tôi mới nói:
Gió thổi tơ rồi không thấy đầu, mọi việc rối ren lắm nỗi sầu. Chậm rãi tiến tới th5ì mọi thứ sẽ dần suôn sẻ, gấp gáp quá ngược lại sẽ gây ra khốn đốn.


Đây là một quả rất lạ, hạ chấn thượng khám, chồng chéo lên nhau. Chẩn là sẩm, ẩn dụ cho sự chuyển động, khảm là mưa, tượng trưng cho nguy hiểm. Giông tố đan xen, hiểm nguy trùng trùng, tình cảnh rất tệ.
Tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài:
Không rõ nữa, nhưng mà thời tiết không bình thường, giữa tháng tám lại đổ tuyết lớn thế này.

La Quán Trinh cũng đi tới cửa nhìn ra, lúc tuyết rơi là ngày trời nhiều mây, bởi vì mây mù che khuất cho nên thời tiết không thể có nắng được.
Bình thường những ngày không có mặt trời thì dương khí sẽ yếu đi, mà một khi dương khí suy thì ma quỷ sẽ lộng hành

Không được, như vậy sẽ rất nguy hiểm, chúng ta...



Không kịp nữa rồi, tuyết rơi lớn như vậy, lỡ như đi chung rồi tôi làm trễ nãi thì sao?
Sắc mặt tôi đầy vẻ nôn nóng, Huyện Quân cũng có chút lo âu.
Thế em phải thật cẩn thận, có việc gì thì phải liên lạc cho anh ngay, không được làm ẩu đâu đấy.
Huyền Quân không yên tâm dặn dò tôi.


Tôi biết rồi.


Tôi nhanh chóng xoay người đi về hướng nam, bước chân vô cùng gấp gáp.

Sau đó Huyền Quân cũng rời đi ngay, nhưng hắn vừa rời đi thì âm quỷ cũng đuổi kịp dầu tôi, ôm tôi thả vào trong miệng rồi chạy như bay về phía núi Hoàng Đầu

Tiếng bước chân của âm quỷ cử ầm ầm, ầm ầm như cản búa to đập vào nền đất, cũng may mà tuyết trên mặt đất dày, cộng với tiếng gió gào thét đã át đi âm thanh nặng nề đó, nếu không chắc đã khiến không biết bao nhiêu người khiếp hãi rồi.

Rất nhanh chúng tôi đã đi đến dưới chân núi Hoàng Đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.