Chương 320: Nhận con gái


Không bao lâu trước mắt đã xuất hiện một bãi tha ma, diện tích nơi này rất rộng, ít nhất cũng phải có cả trăm nghìn nấm m8ồ.

Những cái khác thì không dám nói, chứ mồ mả tôi đã thấy qua cũng không ít. Ngoài các lăng mộ đế vương ra, hiế3m khi gặp được phần mộ có quy mô diện tích lớn tới như vậy.
Người phụ nữ bị tối mắng tới sững sờ, tôi bực bội quát:
Nhanh lên.

Cô ấy ngoảnh mặt không muốn nhìn tôi, tôi bèn lấy bùa ra đánh lên người cô ấy, cưỡng chế bắt cô ấy biển về hình dạng nguyên thủy.
Hiện giờ tôi sợ là sự xuất huyết nhiều, chỉ cần không xảy ra chuyện đó thì không có gì đáng ngại. Người đàn ông không dám chậm trễ, bèn hớt hải đi chuẩn bị, lúc chạy tới cửa còn vấp chân ngã sấp xuống. Tôi ngước mắt nhìn người phụ nữ đang im thin thít, chợt nhớ tới trong số Phục Ma từng nhắc chuyện liên quan tới yêu ma.
Yêu quái sinh con?

Anh đi chuẩn bị trước đi, để tôi tính xem sao.

Tôi ngồi xuống ôm Tiểu Hoàng lên đút cho nó ít máu, nó nằm sấp dựa vào lòng tôi, có vẻ cơ thể còn đau nên cứ kêu chít chít mãi. Đứa bé nhỏ xíu chỉ to cỡ lòng bàn tay, thút thít mãi khiến người ta đau lòng.

Tôi muốn sinh đứa bé loài người, tôi...


Giờ là lúc nào rồi, số trời khó trái, cô cho là mình muốn sinh đứa bé loài người là sinh được chắc?


Hồ đồ, thể làm sao được?
Tôi căng thẳng, tay chân luống cuống.
Cải khác thì còn đỡ, chứ tôi còn chưa sinh con bao giờ, nói chi tới đỡ đẻ.
Cô ấy lắc đầu:
Đã mười ngày rồi, tôi gần như đã tiêu hao hết tiên lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa bé sẽ chết mất, tôi không thể mất nó được, cầu xin cô, xin cô cứu nó với.


Cô yên tâm tôi sẽ cứu bé, bây giờ tôi sẽ làm phép, còn cô phải tập trung niệm lực biến về hình dáng vốn có của mình.

Người phụ nữ hét thảm, người đợi bên ngoài tức tốc xông vào, chứng kiến vợ mình biến trở về nguyên hình thì lập tức nhào qua muốn giết tôi. Tôi chẳng hơi sức đầu để ý tới anh ta, vội vã ôm chồn hoang vào trong rồi đặt xuống, tay vừa vuốt thẳng xuống vừa ấn bụng giúp cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi trùng trùng, đôi mắt to đầy bất lực, nước mắt chảy ròng ròng. Nhưng cũng may đứa bé đã nhanh chóng được sinh ra, tuy nhiên không có đứa thứ hai, chỉ có một đứa mà thôi.
Tìm được rồi!

Cô còn sức không?
Tôi hỏi người phụ nữ.
Tôi bước tới coi, lập tức thả chiếc ba lô sau lưng xuống:
Nhưng tôi cũng có biết đâu!

Người phụ nữ nước mắt lăn dài nói với tôi:
Thưa thầy, tôi không sao hết, chỉ cần giữ lấy đứa bé là được. Nghe nói con người có thể mổ đẻ, thấy cứ mổ bụng tôi lấy đứa bé ra là được.

Tôi ôm lấy lau chùi, rửa sạch, sau đó đặt sang một bên quan sát, đứa bé còn chưa mọc lông, sắp chết ngạt rồi. Suy nghĩ một chốc, tôi rạch ngón tay trích máu cho nó uống. Đứa bé nuốt mấy ngụm máu, cơ thể dần có sức sống, đôi mắt ngây dại bắt đầu có tiêu cự.
Đứa bé thấy tôi thì muốn chui vào lòng mẹ mình, nhưng cô ấy còn yếu lắm. Tôi chưa yên tâm, quay sang lườm người đàn ông đứng ngay cạnh.
Mấy người tu luyện đã năm trăm năm, nhưng còn lâu mới bỏ được hình dạng nguyên thủy. Đừng nói là mấy người, dù là linh và tu luyện một nghìn năm trăm năm cũng không thể sinh con ở dạng người được. Sao mấy người hồ đồ quá vậy, bây giờ con gái anh vô cùng yếu ớt, sống được hay không còn khó nói.

Tôi quan sát đối phương:
Hình như chúng ta không quen nhau nhỉ?


Không quen, nhưng nghe nói thấy đây có tấm lòng nhân hậu nên mới dám mạo muội nhờ vả.
Đổi phương rất thành thật, dù có quen biết hay không, nhưng đã nhận ân huệ của người ta rồi, chưa bàn tới việc có phải họ gài bẫy tôi không, chung quy tôi vẫn là tới để báo ân mà.

Vậy phải làm sao bây giờ, chúng tôi cũng không có cách nào. Nếu sinh con dưới dạng con người thì đứa bé không cần làm yêu, nhưng dùng hình dáng nguyên bản sinh con thì nó sẽ là yêu.
Yêu quái sinh ra yêu quái thì sẽ phải chịu sét đánh. Con bé nhỏ như vậy mà bắt nó vượt lối kiếp, thì tôi sợ nó sẽ không chịu nổi.
Vẻ mặt người đàn ông đầy lo âu.
Đám người này tưởng tôi là vạn năng thật à, bộ kêu tôi tới thì tôi có thể giúp sinh em bé hay sao? Chẳng nhẽ trước khi tìm tới không nghe ngóng gì sất, tôi đây chỉ bắt quỷ thôi, nào đã học qua đỡ đẻ bao giờ.
Nhưng mà... đã mười ngày rồi, nếu còn không sinh được, đứa trẻ sẽ chết ngạt mất. Huống chi tôi đã kiệt sức, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, người đàn ông siết chặt tay cô ấy an ủi:
Em sẽ không sao đâu.


Nhưng với tình hình hiện tại, lỡ như...

Tôi không biết cũng phải vờ như biết, căn cứ vào phim ảnh trên TV, khi sinh con chủ yếu sinh theo đường ngoài. Nếu như cửa tử cung quá nhỏ mà em bé quá lớn thì cần dùng kéo cắt mở. Dù sao nơi đó cũng có khả năng hồi phục nhanh, có lẽ sẽ không xảy ra việc gì nghiêm trọng đầu.
Chẳng phải phụ nữ thế hệ trước đều sinh nở như vậy ư.
Nếu không phải do tuyết phủ kín thì tôi thật muốn đà9o đất lên đem đi nghiên cứu xem, những ngôi mộ này là thật hay giá, là nơi chôn cất của người có thân phận thế nào.
6
Hai người tiến tới sát bên rìa ngôi mộ mới dừng bước:
Đạo nhân, cô cứ đi thẳng về phía trước sẽ có người đợi ở bên 5đó, mong đạo nhân nhanh chân.


Được.


Đừng nói xúi quẩy, bây giờ khóc lóc sướt mướt có ích gì, chẳng bằng nghĩ cách đi.
Tôi cởi áo khoác ngoài, đồng thời gỡ tay người đàn ông tách ra.

Đi chuẩn bị nước ấm mau, càng nhiều càng tốt, lấy thêm một cây kéo nữa. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể cố chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Tôi tức tốc đi vào, thấy đằng xa có một người đàn ông mặc đồ đen tầm bốn, năm mươi tuổi đang đi tới đi lui, trông có vẻ sốt ruột, nhìn như đang chờ ai vậy. Người đàn ông mặc bộ trường sam màu vàng đất, khuôn mặt nghiêm nghị, tuy không phải dạng khôi ngô rắn rỏi, nhưng cũng là kiểu anh tuấn hiếm gặp.
Thấy tôi người đàn ông vội vã bước tới:
Thầy tới rồi?


Dẫn đường đi.


Mời.

Người nọ xoay người dẫn tôi tiến vào bên trong, đi được một đoạn đã tới trước một sân viên nhỏ. Có mấy người đứng ngay cửa, họ vừa thấy tôi lập tức tránh đường, một mình tôi bước tới mở cửa đi vào, đèn trong phòng lúc chớp lúc tắt. Một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp nằm trên giường với phần bụng phình to đang không ngừng rơi lệ.
Lúc này người đàn ông khôi ngô mặc bộ đồ màu vàng đất đang nắm chặt tay người phụ nữ, thấy tôi thì vội lên tiếng:
Xin thầy cứu vợ tôi với.

Người phụ nữ mới làm mẹ nằm đằng kia nước mắt lăn dài nhìn tôi:
Tôi sắp không ổn rồi, xin cô chăm sóc con bé giúp tôi.



Chắc tôi không chăm được đâu.
Tôi rút tay ra khỏi miệng Tiểu Hoàng, nhân tiện đút máu cho người mẹ uống, nhưng cô ấy tránh né không chịu uống.


Tôi không làm vậy được, nếu như uống máu của cô thì sau này cô sẽ bị trời phạt. Dẫu sao chúng tôi cũng là thú vật, không thể...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.