Chương 321: Nhận con gái
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1463 chữ
- 2022-03-05 03:02:45
Lúc này cô ấy mới nằm sấp nghỉ ngơi, nhưng vẫn nằm bên cạnh tôi. Tôi lấy chăn đắp cho cô ấy rồi hỏi:
Cô tên gì vậy?
Tiểu Anh?
Tiểu Anh kể cho tôi nghe, cô ấy tên là Hoàng Tiểu Anh, là công chúa của núi Hoàng Đầu. Cha cô ấy là H3oàng Đại nguyên soái của ngọn núi, nhưng ông không có ở đây, đã ra ngoài được rất nhiều năm rồi, hiện giờ không biết ở nơi 9nào.
Cô ấy và chồng là bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ, sống và tu luyện cùng nhau, khi lớn lên thì nên duyên vợ chồng,6 nhưng sau khi kết hôn mãi vẫn không có con.
Tiểu Anh hốt hoảng vội vàng bò dậy muốn ngăn cản, tôi lại cản cô ấy lại:
Tôi không sao, cứ để con bé uống đi, nếu không nó sẽ bình phục chậm lắm, bé ăn no thì mau khỏe.
Tiểu Anh chần chừ một lúc mới nằm xuống dõi theo tôi. Tôi chỉnh chăn cho Tiểu Anh, cô ấy rụt rè hỏi:
Tại sao cô lại làm vậy?
Tôi cũng là người sắp làm mẹ, tuy chúng ta không phải đồng loại nhưng đều có chung cảm xúc của người làm mẹ, đương nhiên hy vọng con mình khỏe mạnh rắn rỏi.
Hoàng Thiên Tử
Hoàng Thiên Tử nói.
Tôi kinh ngạc:
Tên anh khí phách ghê nhỉ?
Trước khi tu luyện tên tôi là Hoàng Tiểu Cửu, về sau tu luyện rồi mới có tên này, khi tôi tu luyện thành tài đã được lão tổ tông đặt cho cái tên Thiên Tử. Thường thì chúng tôi đều chỉ dùng số gọi thay, không có tên chính thức.
Hiện giờ cơ thể con bé còn yếu, tôi thấy bé không có sức, nếu chỉ uống mỗi sữa chưa chắc sống tiếp được. Nếu uống máu tôi mà có thể sống tiếp thì tôi rất sẵn lòng nuôi bé mấy ngày này vậy.
Tiểu Anh cảm kích:
Cảm ơn cô, sau này nếu cô có việc gì khó, nhớ phải tìm tôi, tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.
Tôi biết rồi.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhờ giúp đỡ gì cá, chẳng qua là thấy đứa bé đáng thương nên mới giúp một tay thôi. Tiểu Anh thiếp đi, chồng cô ấy bưng canh thịt vào, trong bát hầm một con gà mái già, nhìn thôi đã thấy thơm nức mũi rồi. Bắt gặp con gái đang uống máu tôi, chồng Tiểu Anh hơi bối rối:
Cái con bé này, sao lại uống máu của thầy chứ?
Không sao đâu, tôi vẫn ổn.
Tôi vuốt ve cô bé:
Hay là thế này đi, cho tôi đặt tên cho bé là được.
Vậy làm phiền thầy.
Chồng Tiểu Anh nhận lời ngay, tôi nhìn anh ta hỏi:
Anh tên gì?
Tuyết bay đầy trời, ngàn dặm băng giá, ngày sinh đứa bé còn bị kéo ra tận mười ngày. Tôi đã tính toán kĩ rồi, nếu căn cứ vào hôm con bé được sinh ra thì chắc chắn con bé có lai lịch khó lường. Tôi không nói ra nhưng anh cũng hiểu mà, đứa bé này không tầm thường, nếu bình thường đã không gặp được tối rồi.
Ngoài ra 'Ngạo' là họ của chồng tôi, hy vọng con bé có thể bình an trưởng thành, vì thế đừng đặt dưới danh nghĩa vợ chồng hai người.
Mèo có chín mạng, Cửu Miêu là tám mươi mốt mạng, là thật hay giả thì tôi cũng mặc kệ. Tuy hơi khó nghe, nhưng nếu có thể giúp con bé bình an trưởng thành thì chẳng phải vấn đề gì quá to tát.
Dẫu sao con bé cũng là do các người cầu tới, tôi nhìn dáng vẻ của con bé, không biết mấy người đã xin thử gì tới nữa, lúc con bé chưa sinh ra nơi này đã phủ đầy tuyết trắng rồi.
Sau này phải làm nhiều việc thiện, để bảo vệ con bé trưởng thành, tích phúc cho nó đấy.
Tiểu Anh thở dài:
Ban đầu chúng tôi sợ con bé gặp chuyện, nào ngờ bây giờ còn rước họa cho nó. Con bé mãi không chịu ra, cũng chẳng biết nguyên cớ do đầu nữa. Vậy mà trời lại giáng bão tuyết ngàn năm khó gặp, tiết trời tháng tám làm sao có bão tuyết lớn tới vậy được.
Bởi vậy mới nói, không có con thì thôi, mấy người cứ cầu cạnh khắp nơi, không biết cầu được thử gì nữa.
Tôi thả Tiểu Hoàng vào lòng Tiểu Anh, cô ấy thận trọng chăm sóc một cách chu đáo. Từ khi uống máu tôi xong, Tiểu Anh hồi phục rất nhanh, khỏe rồi thì có sữa, cô ấy vươn móng đẩy con gái lại gần cho nó bú sữa.
Chỉ tiếc sữa mẹ không bổ dưỡng như máu của tôi, lại thêm trước đó tôi đút ngón tay cho nó nếm vị đầu tiên, nên kiểu gì nhóc con kia cũng không chịu uống. Dù có dính lấy mẹ đến mấy cũng không chịu uống sữa mę.
Con bé không những không chịu uống sữa mà còn dò tìm khắp nơi, tôi và Tiểu Anh hơi hoang mang, con bé này tính làm gì đây?
Hoàng Cửu Miêu?
Ngạo Cửu Miêu.
Ngạo?
Hoàng Thiên Tử khó hiểu:
Tên này mà đặt cho bé gái thì hơi lạ, cái tên thật khiến người khác khó hiểu, còn cả họ nữa.
Tôi xoa xoa cô bé:
Bên anh có liên quan gì với họ nhà mèo không?
Không, chúng tôi không có giao thiệp gì với họ nhà mèo cả, không có ân oán cũng không qua lại. Tính ra nhà họ Hoàng chúng tôi cũng là danh gia vọng tộc, nhưng chúng tôi không thích qua lại với con người, còn mèo là bạn của con người, cho nên không có kết giao. Các loài như mèo chó chuột này nọ, cả gà nữa, đều không có mối liên hệ thân quen nào hết.
Anh có để bụng việc con mình tên Cửu Miêu không?
Tôi hỏi Hoàng Thiên Tử, anh ta trầm ngâm hồi lâu, xem ra cũng là người thông minh.
Kết quả tìm cả buổi lại tìm tới tôi, nó dùng hết sức hì hục bò lên người tôi, trồng bộ có vẻ không tới được cuối Hoàng Hà thì không từ bỏ đây mà.
Tôi ôm nó vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, nhóc con tìm được tay tôi, cứ liếm tới liếm lui, nó há miệng cắn một phát làm tôi phải suýt xoa.
Nhóc con gặm gặm miệng hút ừng ực, màu đều chui tọt hết vào bụng.
Vậy con bé có cần lấy số làm tên không?
Tôi hỏi Hoàng Thiên Tử.
Thật ra cũng không cần, tên chỉ là danh xưng, con bé còn là đứa đầu lòng nữa, mà vợ chồng chúng tôi cũng hiểu chẳng thể sinh thêm đứa nào khác, chỉ có con bé mà thôi.
Vậy mà Hoàng Thiên Tứ lại có suy nghĩ rất thoáng, anh ta tỏ ý cho dù sinh ra thứ gì cũng được, có mụn con là tốt rồi.
Bọn họ tu luyện đã năm trăm năm, nhưng mãi không có con nối dõi. Thế l5à hai vợ chồng bắt đầu bái trăng, bải được ba năm mới có mụn con, chỉ là đứa bé này ở trong bụng suốt một năm rồi.
Còn tưởng rằng đứa nhỏ khó giữ, nhưng ngờ đầu trước đó không lâu thì bụng đau, có điều mãi không sinh được.
Không sinh được là do các người không chịu khôi phục nguyên hình. Nhưng cô nói một năm không sinh à, vậy đoán chừng căn cơ không tệ đầu, có lẽ con bé đã bắt đầu tu luyện từ trong bụng rồi.
Nếu anh không thích thì đặt tên con bé là Miêu Nhi cũng được.
Tôi nghe lão Mã nói, mèo có linh tính rất cao, không những có thể qua lại chổn Âm Dương, biết mở cửa Âm Dương, còn là sứ giá cõi âm.
Có điều những thứ này không quan trọng, tuy tôi khó mà giải thích rõ được nhưng nếu con bé có duyên số với họ nhà mèo tóm lại vẫn có lợi hơn. Hoàng Thiên Tử đắn đo một hồi mới bảo:
Vậy cứ thế đi, ban đầu tôi còn định đặt tên con bé là Tam Nương nữa cơ.
Vậy thà đặt tên Cửu Miêu cho rồi.
Hoàng Tam Nương với Ngạo Cửu Miêu nghe ra cũng có hay hơn nhau là mấy.
Tôi quyết định xong, lại lần mò trên người nhưng không tìm được thứ gì có thể tặng cho Tiểu Miêu, đành lấy sợi dây đỏ quấn trên cổ tay xuống, trên dây còn có một cái chuông nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.