Chương 325: Mèo và vua mèo
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1772 chữ
- 2022-03-05 03:02:45
Nhìn thấy tôi, cụ già làm lễ bái, tôi tức khắc nhận ra đối phương không phải là người, bèn ngồi ngay ngắn lại.
Ông8 là?
Tôi là lão chuột xám sống gần đây, hôm nay đến đây là muốn nói với thầy một chuyện. Tiểu Miêu nhà thầy thật3 sự rất ham chơi, ỷ có thầy làm chỗ dựa nên thường bắt con cháu chúng tôi làm trò tiêu khiển. Con cháu chúng tôi chân yếu 9tay mềm, không chịu nổi dày vò như vậy đâu. Kính mong thầy rộng lòng nương tay, nếu như có thể tha cho chúng tôi, sau này 6chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời thầy sai bảo.
Nhưng không ngờ rằng, ngày hôm sau Vua Mèo lại tha Tiểu Miêu về, còn trong bộ dạng nhếch nhác y như lần trước.
Vua Mèo nằm trong sân liếm móng, dáng vẻ đầy cao ngạo.
Tôi tằm cho Tiểu Miêu xong xuôi rồi đi ra, hỏi có phải Tiểu Miêu lại ăn gà trống nhà nó nữa không. Vua Mèo đứng dậy, tôi đi theo xem sao, té ra lần này nó ăn gà rừng trên núi.
Huyền Quân cũng cực kỳ cưng chiều Tiểu Miêu, tôi từng phải cằn nhằn với hắn không cho Tiểu Miêu đi ra ngoài uống máu gà nữa, nhưng Huyền Quân phản bác, mỗi sinh linh đều có quy tắc sinh tồn riêng, bày tỏ là chồn thì ắt phải ăn gà.
Có điều, mỗi đêm Tiểu Miêu chỉ ăn một con, suy cho cùng nó vẫn còn nhỏ, hơn nữa nó cũng không ăn gà nhà. Đoán chừng xung quanh cũng không có con gà nào cả, nó đều lên núi bắt gà rừng mà ăn, ăn một hai con cũng không khiến người ta chú ý.
Chỉ là có một lần nó ra ngoài, cả đêm không thấy quay về. Sáng sớm tôi thấy hơi lo nên khoác áo chuẩn bị đi tìm, kết quả nhìn thấy Tiểu Miêu bị một con mèo đen lớn ngậm tha về.
Ban đầu tôi cũng không để ý đến Huyền Quân, sau này Vua Mèo lui tới trong nhà như cơm bữa, thậm chí còn đóng đô trong sân luôn, cả đêm chẳng về, dần dà tôi cũng chẳng để ý đến nữa.
Có điều, Vua Mèo không ăn cá sống mà chỉ ăn cá chín, mỗi lần ăn cả đều ngồi ăn giống như người vậy.
Lúc đầu Tiểu Miêu ngồi đối diện Vua Mèo nghiêng đầu nhìn, sau này cả nó cũng muốn ăn nên đành phải hấp cho nó một con.
Nó là con đầu đàn, lúc nhỏ bự lắm. Lúc mới ôm tới đây nuôi thì không có tên, bèn gọi đại là Vua Mèo. Có điều bọn mèo trong thôn đều sợ nó, coi như cũng danh xứng với thực.
Hóa ra là như thế.
Tôi trò chuyện với bà lão thêm vài câu, đảm bảo sau này Tiểu Miêu sẽ không ăn trộm gà nữa rồi mới dắt nó về.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này cứ như thể mà qua đi.
Nhìn sơ thì tinh thần Tiểu Miêu khá sa sút, giống như vừa đi đánh nhau với người ta về vậy, toàn thân lấm lem.
Mèo đen dài khoảng nửa mét, chiều cao cũng không tệ nhưng khi ngồi xuống thì khá đồ sộ. Nói mập thì cũng không hẳn, nhưng lại cho người khác cảm giác có khí thế rất mạnh mẽ.
Thấy tôi đang chăm chú dò xét, nó mới đặt Tiểu Miêu xuống trước mặt tôi. Tôi cúi người ôm Tiểu Miêu lên kiểm tra, thấy không bị thương tích gì mới mang nó đi tắm.
Nhưng trạng thái của Tiểu Miêu vẫn còn ủ dột, sau khi tắm xong cứ nằm lì trong lòng tôi không chịu chui ra.
Xem ra lần này không những không thắng mà còn no đòn.
Kể từ khi Tiểu Miêu đến đây, những con mèo ở xung quanh đều cho rằng Tiểu Miêu là mèo, không nhận ra nó thật sự là con gì, vì vậy chúng thường đến nhà tôi nằm ườn ra đó.
Những lúc vắng tôi đều là Vua Mèo trông nom Tiểu Miêu cả. Thật ra khi ra ngoài, nếu tôi có dắt Tiểu Miêu theo thì Vua Mèo cũng đi chung.
Để thuận tiện cho việc đi lại, tôi còn làm chứng minh hộ tịch cho Tiểu Miêu và Vua Mèo, hơn nữa còn tiêm chủng cho chúng. Vua Mèo tương đối hiểu chuyện, mỗi khi đi tiêm điều không kêu la tí nào. Còn Tiểu Miêu thì ngược lại, lần nào tiêm cũng đều là làng om xòm, sau khi về nhà còn hờn dỗi hết mấy ngày.
Nhất là với Vua Mèo, làm như đều tại Vua Mèo chọc nó không vui vậy, khi về tới nhà, hở tí không hài lòng là đánh Vua Mèo ngay.
Tiểu Miêu còn hết sức kiêu kỳ, hoàn toàn coi thường Vua Mèo. Trái lại Vua Mèo vừa thấy Tiểu Miêu đã đứng dậy ngay, ngẩng đầu nhìn tôi như thể muốn tìm Tiểu Miêu chơi cùng.
Tôi thật chẳng hiểu ra làm sao, không hiểu Vua Mèo muốn làm gì nữa.
Huyền Quân thì nói Tiểu Miêu có thêm bạn bè cũng tốt, bớt ra ngoài gây chuyện.
Nhưng đến phiên mấy con gà xung quanh gặp nạn, đêm đến Tiểu Miêu sẽ ra khỏi nhà, ngày nào cũng mang mùi máu tanh nồng trở về.
Sau khi trở về, vì sợ tôi biết nó uống máu gà nên toàn lén đi tắm trước.
Mỗi lần tôi đi đến phòng tắm đều bắt gặp Tiểu Miêu ngụp lặn chơi bong bóng trong đó, mãi tới khi người thơm phức mới chịu lên giường nằm.
Bà lão tức mình muốn nhốt nó lại, nhưng sau đó nhờ có Vua Mèo mở lồng sắt đã đem nó về cho tôi.
Tôi bồi thường một số tiền rồi tám chuyện với bà lão cả buổi, thể là bà cụ cho qua chuyện.
Tôi hiếu kỳ nhìn Vua Mèo:
Đây là Vua Mèo?
Chuyện này dễ thôi, ông trở về đi, ngày mai tôi sẽ nói với co5n bé.
Lão chuột xám liếm cái bụng to, bức xúc lườm sang Tiểu Miêu đang nằm cạnh tôi, sau đó rụt rịt chạy đi.
Từ sau hôm đó, Tiểu Miêu không còn chọc phá đám chuột nữa.
Chúng nó ngồi đối diện ăn cùng nhau, tuy vậy Tiểu Miêu vẫn thích ăn mắt cá hơn, ăn mắt cá xong mới chuyển sang ăn thịt cả. Thường xuyên như vậy thành thói quen, đám mèo trong nhà bắt đầu ăn cá chín. Vì chuyện này mà tôi còn đặc biệt gọi Vân Nhã tới, nhờ cô ấy phụ trách vụ chế biến cá.
Chớp mắt đã ba tháng, Tiểu Miêu lớn hơn trước nhiều nhưng Vua Mèo thì chẳng thay đổi chút nào. Tôi đoán chắc do Vua Mèo đã có tuổi nên không lớn thêm được nữa.
Có điều Vua Mèo rất thích trông coi Tiểu Miêu, có lẽ vì bản thân không có con nên muốn một đứa.
Đứng trước của một gia đình, tôi bước vào trong xem thử, vừa vào đã thấy một con gà trống nhỏ nằm chết trên đất.
Té ra là vậy, Tiểu Miêu chạy đến nhà người ta trộm gà, kết quả bị bắt tại trận, rồi người ta tha Tiểu Miểu đi tìm tôi tính sổ.
Tôi đi vào sân quan sát hết một vòng, trong nhà chỉ có một bà lão tuổi đã cao. Bà lão nuôi mười mấy con gà, nghe nói chết mất ba con, hình như là do Hoàng Bì Tử cắn chết. Bà lão cũng không định làm ầm lên, nhưng tôi qua lại bắt được một con mèo nhỏ.
Lúc này trong nhà cũng có một đàn mèo, nhưng khi thấy con mèo đen thì tất cả đều sợ run bỏ chạy từ tản.
Tôi ngẫm nghĩ một chốc, đây là nguồn cơn rắc rối mà Tiểu Miêu đụng trúng bên ngoài sao?
Gặp phải người không nên trên vào rồi!
Tôi thẫn thờ nhìn ngọn núi đó, đặng hỏi Vua Mèo:
Ngọn núi này cũng là của nhà mi?
Vua Mèo nằm xuống, chẳng thèm ừ hừ gì với tôi. Tôi đành phải hứa sau này sẽ không cho nó mò lên núi ăn gà nữa rồi mới dẫn Tiểu Miêu trở về.
Nhưng ai biết rằng thế cũng không được, hễ Tiểu Miêu ra khỏi nhà là lại bị Vua Mèo tha trở về.
Sau này tôi đành phải nhốt Tiểu Miêu trong nhà, không cho nó ra ngoài nữa, nhưng sáng dậy đã thấy Vua Mèo nằm trong sân.
Trong nhà có cả, thế là tôi đi bắt một con cho mèo đen, nó không ăn mà nằm ườn trên mặt đất.
Thấy nó không ăn nên tôi đành hỏi, có phải Tiểu Miêu đã gây chuyện gì rồi không.
Bây giờ mèo đen mới đứng dậy quay người đi ra ngoài, tôi ôm Tiểu Miêu theo sau nó, đi mãi cuối cùng tới một vùng nông thôn.
Cũng may Vua Mèo tốt tính, còn cực kỳ yêu chiều Tiểu Miêu, đó giờ chưa từng thấy nó vì bực mình mà đánh Tiểu Miêu bao giờ.
Chớp mắt Hồng Nhi ở trong bụng đã được hơn bốn tháng rưỡi rồi, nhưng bụng tôi vẫn không lớn thêm. Đi siêu âm bác sĩ còn bảo không có thai thì lấy đâu ra mà khám.
Huyền Quân cũng cẩn thận đọc kết quả siêu âm, quả thật không có dấu hiệu mang thai.
Bác sĩ hỏi tôi kinh nguyệt có vấn đề gì không, tôi trả lời mãi chưa tới tháng. Bác sĩ bèn kê cho tôi ít thuốc thúc đẩy kỳ kinh, vừa ra khỏi bệnh viện tôi lập tức ném hết đi luôn.
Trên đường về, tôi bàn bạc với Huyền Quân về việc tìm chỗ dựa cho Tiểu Miêu. Tiểu Miêu lập tức cáu kỉnh, kêu meo meo mấy tiếng rồi lao vào vòng tay Huyền Quân.
Huyền Quân vỗ về nó an ủi, rồi đặt Tiểu Miêu xuống đất, Vua Mèo nhanh chóng chạy tới tha nó đi.
Huyền Quân nói:
Có Vua Mèo ở đây, không lo Tiểu Miêu bị bắt nạt đầu, cứ vậy đi.
Huyền Quân đã nói vậy, tôi cũng không ý kiến thêm nữa.
Thầm nghĩ ngộ nhỡ sau này tôi và Huyền Quân xảy ra chuyện gì thì bảo Vua Mèo dẫn Tiểu Miêu vào núi sâu rừng già, không tìm được thì chúng sẽ không gặp chuyện gì hết.
Về tới nhà, La Quán Trinh còn đang tất bật bộn bề, sắp đến tết rồi mà, cô ấy bận đến nỗi không có thì giờ trò chuyện với chúng tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.