Chương 326: Nhà tro cốt
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1518 chữ
- 2022-03-05 03:02:45
Bà cụ kể rằng cụ có một người con trai nhưng đã qua đời vì tai nạn giao thông vào một năm trước.
Phải mất một thời gian dài sau cái c8hết của con trai, cụ mới dần nguôi ngoai nỗi đau mất con. Nhưng cách đây không lâu, cụ liên tục mơ thấy con trai quay về nhà tìm cụ, còn khó3c lóc rất khổ sở, nói rằng bây giờ anh ta còn đau khổ hơn cả lúc sống.
Chúng tôi không cần thiết phải lừa bà, những ngày này là không được ra ngoài, phải ở yên trong nhà. Nếu có người đến tìm thì bà hãy gọi điện cho Tề Vũ, anh ta là cảnh sát, anh ta sẽ giúp đỡ cụ.
Vâng.
Nghe bà cụ đồng ý, tôi với Huyền Quân mới rời đi.
Sau đó, mấy đám phóng viên lại bu tới như ruồi bọ, chuyện gì cũng nói được. Cảnh sát khuyên tôi, thôi thì hạ táng trước đi rồi lại tính tiếp, vì thế tôi mới đưa thằng bé đi chôn cất. Về sau con trai tôi xuất hiện bảo rằng sẽ đi báo thù. Tôi biết thằng bé muốn đi tìm bọn người xấu xa kia, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Bà cụ nói một hồi thì bật khóc.
Tôi nhìn Huyền Quân, hắn đứng dậy:
Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, bà cứ ở đây đợi chúng tôi. Dù con trai cụ còn sống hay chết thì chúng tôi cũng sẽ dẫn cậu ta đến gặp mặt bà lần cuối.
Bà cụ ngơ ngác, hốt hoảng hỏi lại:
Hai người không lừa tôi chứ?
Tôi trầm ngâm nhìn bà cụ hỏi:
Rốt cuộc có chuyện gì mà đến giờ bà vẫn không nói thật cho tôi biết. Nhà bà vốn dĩ không bị làm sao cả, nếu bà không còn việc gì khác thì chúng tôi đi đây.
Bà cụ vừa nghe thế, khuôn mặt lập tức biến sắc, nước mắt rơi lã chã, khóc đến não lòng.
Bà gạt cháu ư?
Tề Vũ vẻ mặt tổn thương, bà cụ mới lau nước mắt rồi kể đầu đuôi sự thật.
Vậy tìm thôi.
Huyền Quân nhìn Tề Vũ:
Cậu về trước đi, nếu bên chúng tôi có việc gì thì sẽ liên lạc với cậu sau. Nếu là người có liên quan đến việc này thì phải tìm thấy chứng cứ mới bắt người được. Còn nếu đã giết người thì tất nhiên nợ máu phải trả bằng máu.
Sau đó Tề Vũ dặn dò bà cụ nếu xảy ra việc gì thì báo ngay cho chúng tôi, bọn tôi sẽ giúp đỡ cụ.
Sau khi Tề Vũ rời đi, bà cụ ngồi xuống với tôi và Huyền Quân, lúc này cụ mới bắt đầu kể chuyện của con trai mình. Thì ra sau khi tốt nghiệp không lâu, con trai cụ đã tìm được công việc làm dự toán, chuyên đảm nhận việc dự toán cho công trình.
Rèm cửa trong phòng đều là vật dùng để che chắn, nhưng thứ đang bị che lại là dương khí bên ngoài cửa sổ chứ không hề có ma quỷ nào lẻn vào bên trong cả.
Tôi quay đầu ra hiệu cho Huyền Quân đang ôm Tiểu Miêu, hẳn bèn thả Tiểu Miếu xuống đất, cho nó đi loanh quanh trong phòng. Vua Mèo cảm thấy không an tâm nên theo sát Tiểu Miêu, nhưng chúng nó vừa đi hết một vòng đã quay trở lại. Đôi chân nhỏ của Tiểu Miêu bầu lên ống quần Huyền Quân rồi ngước đầu lên nhìn hắn. Huyền Quân cúi xuống ôm Tiểu Miêu vào lòng, xoa nhẹ rồi chuyển mắt sang Vua Mèo nằm trên mặt đất đang tựa mình vào chân tôi.
Ban đầu cụ không để tâm lắm, nhưng từ đó về sau, ngày nào cụ 9cũng mơ thấy giấc mơ y hệt, sau khi tỉnh lại còn cảm thấy bên cạnh rất lạnh. Đến lúc này, cụ cảm thấy nhất định có điều gì đó không ổn, mới 6nhờ và tìm người điều tra thực hư.
Tìm tới tìm lại thì tới chỗ Tề Vũ, sau đó mới qua bên này.
Nghe bà cụ kể xong, tôi mới hỏi:
Con trai bà tên gì, có nhở ngày sinh tháng để cụ thể hay không?
Bà cụ nghe tôi hỏi thế, lập tức nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của con trai mình. Tôi tính thử rồi nhìn Huyền Quân:
Anh ta vẫn chưa xuống âm phủ.
Có một hôm người con trai quay về, những tâm trạng hơi buồn bực, bà cụ thấy thế mới hỏi thăm. Người con trai kể lại rằng, có một người muốn anh ta làm giả sổ sách. Khi anh ta không đồng ý thì người kia lập tức giở trò uy hiếp, còn bắt cóc bạn gái anh ta.
Bà cụ sốt ruột nên khuyên con trai trước tiên cứu bạn gái về rồi hẵng tính tiếp.
Tề Vũ nói:
Hai người phụ trách phá án là được rồi, đừng làm ai bị thương, tôi sẽ giải quyết chuyện này.
Chúng tôi biết rồi.
Hóa ra con trai cụ không chết vì tai nạn giao thông mà là bị người ta hại chết. Sau khi con trai chết, bà cụ đi khắp nơi cầu cứu các cung các cửa, rồi tới trước mộ con trai khóc tức tưởi. Kết quả con trai bà cụ từ mộ đi ra, và nói với cụ răng muốn đi báo thù.
Bà cụ nghĩ nay con trai đã thành quý rồi, nếu muốn báo thù cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, nhưng cụ không ngờ rằng con trai mình lại một đi không trở lại. Bà cụ chờ đợi trước ngôi mộ, ngày nào cũng thử trò chuyện với con trai nhưng không thấy con mình xuất hiện. Cụ chỉ sợ liệu có phải con trai đã bị bọn người xấu hãm hại hay không, vì muốn giúp con nên cụ đã tìm đến Tề Vũ.
Tôi gọi Tử Mặc ra, anh ta vừa nghe chúng tôi hỏi thăm là tức khắc biết ngay.
Người cô nói có lẽ là Tiêu Vũ, anh ta là một nhà dự toán rất có tiếng tăm. Trước khi tốt nghiệp, anh ta là một sinh viên xuất sắc của ban khoa học tự nhiên. Sau khi tốt nghiệp, anh ta được phụ trách một công việc rất có triển vọng. Anh ta còn có một cô bạn gái, có điều nghe nói sau khi anh ta chết thì người thì người bạn gái đó cũng biến mất.
Tôi lên xe đi đến nơi bà cụ ở, vừa vào nhà bà ấy dẫn tôi đi xem xét ngay. Tôi đi một vòng quanh nhà, phát hiện có vài nơi hơi kỳ lạ. Mặc dù dương khí trong phòng không đủ, nhưng cũng không có âm khí dày đặc.
Tôi lấy la bàn ra tính thử thì lại phát hiện thêm điểm kì lạ.
Thằng bé không chịu kể với tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi thì sốt ruột không biết phải làm sao, thực sự còn khó chịu hơn nỗi đau cắt da cắt thịt nữa. Thấy con mình như thế, tôi thật sự đau lòng muốn chết. Thật sự đau lắm!
Bà đừng khóc, bà nói xem đã xảy ra chuyện gì ạ?
Người con trai nghiêm túc nói làm vậy là phạm pháp, vì thế anh ta quyết định đi báo cảnh sát.
Thế nhưng vào ngày đi báo cảnh sát, lúc trở về người con trai lại đau khổ đụng tường. Bà cụ mới hỏi con trai đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta chỉ khóc chứ không nói lời nào. Bà cụ kể đến đây thì bật khóc nức nở, liên tục đâm ngực, đau đớn như xé ruột xe gan.
Tôi không biết, nhưng tôi không thấy bạn gái thằng bé quay về, tôi nghĩ nhất định chuyện này có liên quan đến người yêu nó. Sau đó thằng bé cầm theo một con dao rồi chạy đi mất. Tôi có đi tìm thằng bé,
nhưng không tìm thấy. Tới lúc gặp được thì nó đã bị người ta chém chết rồi. Khủng khiếp nhất là thân dưới thằng bé còn bị chém tới tàn tạ.
Ra ngoài rồi, tôi hỏi Huyền Quân có manh mối gì không, hắn nói:
Chuyện này cần phải hỏi Tử Mặc, em gọi anh ta ra đi.
Dẫu sao Tử Mặc cũng hay qua lại khắp nơi, xung quanh xảy ra chuyện gì, anh ta có biết cũng chẳng phải chuyện lạ.
Chuyện này đã khiến cảnh sát chủ ý, nhưng bọn họ không có manh mối gì, thế nên tôi cũng đành chịu.
Lúc đầu tôi đi kiện cáo khắp nơi nhưng không một ai đoái hoài. Ngay cả cảnh sát cũng nói, vụ án này không điều tra ra được.
Bà cụ cốt là đến tìm La Quán T5rinh, nhưng lại hỏi tôi có phải La đại sư không.
Là tôi.
Thật khó tránh phiền toái, tôi chẳng buồn giải thích về thân phận mình nữa rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.