Chương 40: Sức mạnh của quỷ không gì sánh bằng


Tôi quay người nhìn xung quanh, đối diện là bãi tha ma, bãi tha ma và dưới chân tôi tạo thành hai thế giới đối lập, mà thế giới này khiế8n tôi nhận thức được ngoài con người ra thì còn có một thế giới khác.

Tôi nhìn Huyền Quân, Huyện Quân vẫn chẳng có thái độ gì, 3dường như hắn đã quá quen với kiếp trước của thôn Lý gia.


Sư thúc, chúng ta vào không?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn liếc tôi một c9ái rồi xoay người đi về phía thôn Lý gia. Tôi vội vàng đi theo sau, kéo tay áo hắn.
vào trong cây.


Vậy, anh giết cây đại thụ, cũng tức là giết chết hồn phách đó rồi?

Huyền Quân nhìn tôi, trong mắt lộ ra tia cao ngạo:
Cây đã chết từ lúc hỏa hoạn xảy ra rồi.

Tôi luôn cảm thấy nụ cười đó của hắn đầy vẻ trào phúng, sau đó tôi cũng không hỏi hắn nữa, chỉ theo hắn đi vào trong thôn.
Lần này thôn Lý gia đã hoàn toàn khác với lần trước, lần trước khi tôi đến, trong thôn Lý gia có một sự yên tĩnh khó tả, nhưng lần này thì không giống vậy.
Trong thôn chẳng khác gì một thôn làng bình thường, cũng giống như những ngôi làng nông thôn mà tôi từng lui tới để thăm dò mộ, trẻ con chạy tung tăng trên đường, các ông các bà thì trò chuyện rôm rả nhìn lũ
lớn làm vậy chúng cũng bắt chước theo, thể là dưới cây đại thụ toàn là những thứ ô uế dơ bẩn. Hồn cây tiêu tán, mọi thứ đều uổng phí rồi.

Huyền Quân nói nghe có vẻ bình thản, nhưng trong lòng tôi cảm thấy bất lực, quay đầu lại nhìn nơi cây lớn đổ ngã, đại thụ trăm năm ầm ầm đổ rạp như vậy, nào có phải một sớm một chiều?
Huyền Quân đưa tôi vào thôn Lý gia, một người từ trong thôn đi ra. Người này gọi điện thoại nói rằng sẽ đưa tiền cho đối phương trong tháng này, muốn đối phương cho mượn tạm.
Huyền Quân không đẩy tôi ra, hắn đi tới cây6 đại thụ mà tôi từng dang tay ôm lúc trước, dừng lại nhìn cây, lấy một vật màu đen từ trên người ra, thuận tay đánh vào trong cây đại t5hụ. Trên thân cây lớn xuất hiện
nhiều chấm đen, nhìn kỹ thì là đầu của một cây đinh có hoa văn đặc biệt. Nhìn kỹ thêm nữa, bắt đầu từ đầu định, có một luồng khí đen từ bên trong cây lan ra, tiếp đó là toàn cây, cây đại thụ kho héo dần rồi đổ sụp
xuống.
Nhưng Huyền Quân nói:
Vạn vật trên đời đều có linh khí. Cây cối trải qua hàng vạn vạn năm tất nhiên có linh khí, nhưng phải hấp thụ tinh hoa của trời trăng, linh khí đất trời. Vị trí của cây này không tốt, cũng
không có ai thờ cúng, cây cổ thụ trăm năm tuổi phải có người thờ cúng mới có thể tụ linh khí. Mà thôn Lý gia có những người phẩm hạnh không đoạn chính, lại không biết kiêng kỵ. Một số người thôn Lý gia đưa phụ
nữ tới dưới gốc cây làm chuyện đồi bại, khiến những thứ bẩn thỉu dính lên trên cây, phá đi linh khí của cây, sau đó đàn ông thôn Lý gia mỗi khi ra vào vội vàng thì tiểu tiện ngay dưới gốc cây. Bọn trẻ con thấy người
tre.
Thôn làng ngày nay không giống như những năm trước, những năm trước đều là người dân đi làm ăn xa, trong nhà chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ em, nhưng bây giờ...
Nhìn mấy người đàn ông trẻ tuổi, đầu óc tôi chợt quay cuồng, thôn Lý gia mười mấy năm trước, người dân lúc đó lẽ ra đã bắt kịp thời kỳ cao điểm để ra ngoài làm nông rồi, tại sao đều ở nhà hết thế này?
Huyền Quân dẫn tôi đi tiếp, một quả bóng da nhỏ bị đá qua, đập vào chân tôi, tôi cúi đầu nhặt bóng, nhìn đứa trẻ đang chạy sang đây, đứa nhỏ nhìn tôi, cười hị hị rồi đưa tay cho tôi. Tôi đặt quả bóng vào trong tay
nhóc.
Đứa trẻ ôm quả bóng bỏ chạy, Huyền Quân dẫn tôi đi về phía trước.
Hàm ý là hắn không giết cây đại thụ, là tôi đổ oan cho hắn.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, không áy náy chút nào, ngược lại còn hỏi:
Cây trăm năm tuổi chẳng có chút linh tính nào sao?


Cô hiểu biết ghê nhỉ?
Huyền Quân bất mãn, tôi chỉ đành ngượng ngùng cười.

Cái mà cô nói là không bị nhìn thấy, ý là người ở cổng thôn kia không nhìn thấy cô, những người khác cũng không thấy sao?
Huyền Quân hỏi tôi, tôi mới sực nhớ ra, người ở cổng thôn đi vượt qua bên cạnh tôi,
không hẳn là anh ta không nhìn thấy mà là anh ta không ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng trên thực tế bọn họ đều nhìn thấy tôi, nếu không thì tôi cũng không bị lão bà ở tiệc cưới kia đưa đi, nói thẳng ra là, ngay từ đầu đám
quỷ đó đều biết tôi, họ chỉ lẳng lặng đợi tôi mắc bẫy.
Lần này chúng tôi gặp nhau, người đó ngẩng đầu lên trông thấy tôi và Huyền Quân, anh ta định nói chuyện điện thoại để tự động lảng tránh, nhưng ngay khi anh ta vừa đi ngang qua, Huyền Quân hỏi:
Xin lỗi, đây là
thôn Lý gia phải không?

Người đó quay lại nhìn tôi và Huyền Quân, nói:
Tôi cũng không phải người ở đây. Tôi đến đây để tìm người. Đây chắc là thôn Lý gia đấy. Lúc tôi đến nghe nói là thôn Lý gia nên tôi mới vào.

Nói xong, người đó quay người bước xuống cầu, tôi ngạc nhiên khi thấy người đó rời đi:
Tại sao lần nào tới đây tôi cũng gặp người này?


Mọi cuộc gặp gỡ đều là cơ duyên.
Huyền Quân nói xong cũng xoay người rời đi, tôi vội vàng chạy theo, tra hỏi người ban nãy có phải là chủ mưu chuyện này không, Huyền Quân cũng không nhìn tôi, chỉ cười một
cái.
Tôi đành phải sửa lại câu hỏi của mình:
Vậy chúng ta nhìn thấy nhau như thế nào?


Cái gọi là không gian chẳng qua cũng chỉ là một phạm vi, trong phạm vi này, chỉ cần có tồn tại, thì sẽ bị những thứ tồn tại khác nhìn thấy. Cô nhìn thấy họ và họ nhìn thấy cô, chẳng có gì khác nhau cả.


Vậy trước kia tôi đến đây, tại sao lại không bị nhìn thấy?

Ẩm một tiếng, đại thụ ngã xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại một cây khô héo.
Tôi giật mình quay lại nhìn Huyền Quân, Huyền Quân đã quay lưng bỏ đi, tôi vội chạy theo hỏi chuyện gì đã xảy ra với cây to đó. Ban đầu hắn chẳng thèm trả lời gì, sau đó mới nói:
Từng có người chết ở cổng thôn. Có
lẽ là trận hỏa hoạn trong thôn cháy lan ra cổng. Có người muốn chạy thoát thân, nghĩ một khi nhảy xuống nước thì sẽ không sao, nhưng không nhảy ra được mà chết dưới gốc cây đại thụ, sau đó hồn phách mới chui

Tại sao bọn họ lại nhìn thấy chúng ta?
Tôi không nhịn được hỏi Huyền Quân, theo lý mà nói, chúng tôi là người ngoài vào đây, bất kể họ là người hay quỷ, đều là người ở một thế giới khác với chúng tôi, làm sao lại có
thể nhìn thấy chúng tôi được?

Cô nhìn thấy họ như thế nào thì họ cũng nhìn thấy cô như thế ấy.
Huyền Quân nói cũng như không nói.
Tôi nghĩ thông rồi, không khỏi thở dài:
Ma quỷ quả thực thông minh hơn người!


Huyền Quân phớt lờ tôi, ngược lại còn nói:
Lần đầu tiên cô tới đây, đến cổng thôn là đã bị mê hoặc rồi. Cô bước vào không gian quỷ của quỷ không đầu, mọi thứ cô trải qua đều không liên quan gì đến thôn Lý gia. Quỷ

không đều muốn cưới cô, chỉ vậy mà thôi.



Nói vậy tức là đây là lần đầu tiên tôi đến thôn Lý gia.


Huyền Quân không đáp lời, nhưng tôi biết nếu hắn không trả lời tức là đã ngầm thừa nhận.

Nhưng vẫn còn vấn đề tôi muốn hỏi:
Vậy lúc ở cổng thôn làm sao tôi lại nhìn thấy người gọi điện thoại kia? Chẳng phải người đó nói rằng đây là thôn Lý gia sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.