Chương 44: Không có bản lĩnh thì phải chết


Lý Bạch đứng bên cạnh nhìn tôi:
Có lẽ chúng là những đứa trẻ chưa sinh ra đời và đã ra đời ở thôn chúng tôi vào thời kỳ lạc hậu hai mươi8 năm trước. Lúc đó chính sách kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, có một số

người muốn sinh con trai, còn con gái là một điều cấm3 kỵ lớn đối với họ. Vì để có thể sinh con trai nên mới đưa ra hạ sách này.



Nhân loại ngu muội dốt nát cuối cùng sẽ phải trả gi9á cho những việc mình đã làm.
Tôi ngẩng đầu nhìn, không nghĩ tới chuyện bãi tha ma nữa, tôi vẫn cần tìm đường làm sao để thoát ra.
6
Tôi muốn rời khỏi đây, nếu không sẽ bị mắc kẹt mãi ở đây, kết cục tốt nhất là chết, kết cục tệ nhất là bị bắt, sau đó cũng giống như5 Lý Bạch, vĩnh viễn sống trong một thế giới không tồn tại.
của tôi, Quý Mạt Dương lập tức nổi giận. Anh ta nhấc ghế lên đánh về phía Huyền Quân, anh ta muốn đánh chết Huyền Quân.
Đáng tiếc là, Huyền Quân đã nghe thấy tiếng hô của La Quán Trinh và tránh được, chiếc ghế đập nát vụn, hỏng cả bàn, nhưng Huyền Quân vẫn không hề hấn gì.
Thấy Quý Mạt Dương muốn hơn thua với Huyền Quân, tôi bèn ngồi dậy gọi.
Nếu không ra ngoài, chắc chắn sẽ đói hơn!
Trên núi ắt hẳn không có, phán đoán đầu tiên của tôi là hành vi của người dân thôn Lý gia đê hèn như vậy, bọn họ sẽ không hao tốn công sức để khiêng quan tài của gia đình Lý Hữu Tài lên núi.
Huống hồ, lên núi sẽ phải đi qua bãi tha ma.
Tôi liếc nhìn Huyền Quân một cái rồi quay mặt đi và nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt lại thì cảm giác bị mắc kẹt trong cổ, cảm giác ngạt thở cũng trỗi dậy. Tôi vừa run rẩy, Quý Mạt Dương đã lập tức hỏi tôi bị làm
sao.
Tôi mở mắt không muốn nói chuyện, hai tay Quý Mạt Dương cõng tôi càng siết chặt lại, bước chân cũng nhanh hơn một chút, sợ phía sau có tiểu quỷ đuổi theo chúng tôi.
khiến cô ấy tổn thọ.
La Quán Trinh đang nói lên một sự thật không thể chối cãi.
Chuyện đã hứa sao có thể không làm, kiếp này không đến thì kiếp sau cũng sẽ tìm đến!
Huống hồ đây là báo ứng kiếp này của tôi, ma quỷ thôn Lý gia đã sốt sắng nhờ tôi giúp họ, nhưng giờ tôi lại lùi bước.
Quý Mạt Dương và La Quán Trinh hiển nhiên không nhìn thấy tôi, nhưng Huyền Quân thì có. Hắn vẫn mang cái vẻ lạnh lùng như vậy khiến tôi cảm thấy con người hắn thật vô nhân đạo.
Hắn nhìn tôi, rũ mắt xuống, trong lòng tôi đã bất lực đến cực điểm, đành quay trở lại thôn Lý gia.
Tôi lại đến nhà Lý Hữu Tài, muốn tìm manh mối rồi định ngủ một giấc.
Chuyện này xảy ra với ai, người đó cũng sẽ qua loa cho xong chuyện.
Oản còn không kịp, nào có thể tha thứ?

Vậy bây giờ phải làm sao?
Trông dáng vẻ của Quý Mạt Dương như thể nếu La Quán Trinh không nghĩ ra cách cứu tôi thì anh ta sẽ lột da róc xương cô ấy vậy.
Để thăm dò đến cùng, tôi chuẩn bị một chút rồi bắt đầu thử đi xuống sông.
Nước sông này không có độ ẩm, không lạnh mà cũng không nóng, tóm lại không có cảm giác gì nhiều.
Tôi bước xuống đi một đoạn, nước đã ngập đến đầu gối.
Điểm khác biệt giữa tôi và Lý Bạch là cậu ta không biết mình đang tồn tại ở quá khứ, còn tôi biết rất rõ đây là không gian quỷ, ngoại trừ tôi và người chế tạo ra không gian, những người khác đều không phải người
sống.
Hơn nữa tôi cảm thấy đã hai ba ngày trôi qua, tôi đã đói rồi.
La Quán Trinh nhìn Huyền Quân:
Sư thúc, không có cách nào sao?


Bản thân cô ta không có bản lĩnh, có chết cũng chả trách được người khác.
Nghe Huyền Quân nói vậy, trong phút chốc, sắc mặt của Quý Mạt Dương càng tối sầm lại.
Anh ta là Giám đốc, hơn nữa còn là một Giám đốc ngang ngược, chịu coi trọng Huyền Quân hoàn toàn là vì Huyền Quân có thể bảo vệ chúng tôi, vậy mà bây giờ nghe Huyền Quân nói như thể muốn mặc kệ sống chết
Tôi xuống núi, tìm kiếm hết một lượt xung quanh thôn Lý gia nhưng cũng không tìm thấy quan tài của nhà Lý Hữu Tài.
Cuối cùng, tôi đành theo Lý Bạch về nhà cậu ta. Trong bữa ăn, tôi hỏi ba mẹ của Lý Bạch xem họ có biết nơi chôn cất quan tài gia đình Lý Hữu Tài không.
Kết quả, ba mẹ Lý Bạch vừa nghe tôi hỏi thì mặt đã biến sắc, vội vàng nói có việc rồi rời khỏi nhà.
Tôi biết mình vẫn còn sống, đột nhiên thấy mùi cay cay, liền ôm chặt lấy lưng Quý Mạt Dương.
Quý Mạt Dương nói:
Tôi đã đặt vé máy bay cho ngày mai, đợi cô khỏe hơn rồi chúng ta về.

Tôi không nói gì, có lẽ lúc cứu tôi đã xảy ra chuyện gì đó, tâm trạng Quỷ Mạt Dương không tốt nên mới nói ra câu này.
Chiếc kim trên la bàn quay mấy vòng, không biết là dùng tốt thật hay là giả, không ngờ nó đã thật sự chỉ đến một hướng.
Tôi đi theo hướng đó, thậm chí rời khỏi thôn Lý gia, đi khoảng hơn một nghìn mét, cuối cùng nhìn thấy một con sông.
Tôi kinh ngạc, lẽ nào quan tài của Lý Hữu Tài bị chìm dưới sông!
Nếu đây đã là bãi tha ma của thôn Lý gia, vậy ở đây chắc chắn phải là điều cấm kỵ của thôn Lý gia.
Làm chuyện trái với lương tâm ắt sẽ thấy sợ hãi.
Bọn họ không lên đây, vậy sẽ mang quan tài của Lý Hữu Tài đi đâu?
Tôi và Lý Bạch đợi đến rất khuya cũng không thấy họ trở về bèn đi tìm họ, thế nhưng trong thôn chẳng có ai cả.
Tôi đang định nói gì đó với Lý Bạch thì phát hiện Lý Bạch cũng biến đâu mất.
Thôn làng rộng lớn, tôi chợt nhận ra mình là người duy nhất còn sót lại.
Quý Mạt Dương đắp rất nhiều chăn cho tôi, tôi vẫn thấy lạnh.
Anh ta quay sang La Quán Trinh, gầm lên:
Cô đang làm gì thế hả, nghĩ cách đi chứ!


Tôi không nghĩ ra cách nào cả. Chính cô ấy đã hứa với những linh hồn ma quỷ ở thôn Lý gia là sẽ cứu họ, bây giờ lại muốn buông tay không can thiệp nữa, chuyện khác không nói, chính oán niệm của thôn Lý gia sẽ
Nhưng bây giờ tôi không ngủ được cũng không tìm ra câu trả lời.
Tôi rời nhà của Lý Hữu Tài, đến nhà của trưởng thôn, nhưng nhà trưởng thôn cũng không có manh mối.
Ra khỏi nhà trưởng thôn, tôi lấy chiếc la bàn trong balo ra, không biết có tác dụng gì hay không, cứ thử trước rồi tính. Huống chi tôi luôn thăm dò mộ, lẽ nào ngay cả một chút dấu vết tôi cũng không tìm ra sao?
Tôi vừa dùng la bàn dò tìm, vừa thử dùng xẻng, bất giác đã đi xuống lòng sông, ngoảnh đầu lại nhìn thì nước đã ngập đến cổ.
Tôi muốn quay lại, nước sông bắt đầu dâng lên, cảm giác ngộp thở bóp nghẹt cổ tôi, hệt như có một bàn tay đang ghì chặt lấy cổ tôi, muốn dùm tôi xuống nước.
La bàn và cái xẻng đều tuột khỏi tay tôi, tôi ra sức vùng vẫy hai chân nhưng cô vẫn không thoát ra được.
La Quán Trinh ở bên cạnh nói:
Việc của thôn Lý gia đã vướng vào cô ấy rồi. Nếu anh đưa cô ấy đi, cũng sẽ bị đuổi theo thôi.

Bị La Quán Trinh giới một gáo nước lạnh, Quý Mạt Dương chợt hét lên:
Cô im miệng cho tôi!


...
La Quán Trinh bỗng im bặt. Tôi âm thầm quan sát, chợt thấy Huyền Quân mặc trang phục màu đen đang đi ngay cạnh chúng tôi.
Mãi đến khi tôi ngạt thở và chìm xuống nước.
Tôi tưởng rằng mình đã chết. Nhưng khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình ở trên lưng Quý Mạt Dương. Tôi khẽ động đậy, Quý Mạt Dương lập tức nói:
Nằm yên đấy, sắp đến nơi rồi.

Tôi vội mở mắt nhìn xung quanh, còn tưởng Quý Mạt Dương cũng đã chết, không ngờ anh ta đang công tôi đi về nhà của La Quán Trinh.
Thật ra đâu phải chỉ Quý Mạt Dương, lẽ nào tôi đây không sợ sao? Tôi còn không dám nhìn lại, luôn cảm thấy ma quỷ ở thôn Lý gia đang nhìn mình chằm chằm như hổ đói, họ muốn tôi giúp họ, tôi không giúp được
họ liền muốn kéo tôi xuống bồi táng.
Về đến nơi ở của La Quán Trinh, tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, lạnh đến phát run.
Giống như một người bị mắc kẹt trong một sa mạc lớn, trước mặt tôi là sa mạc vô tận, tôi không thể đi ra ngoài, cũng không thể tìm thấy quan tài của Lý Hữu Tài.
Tôi biết, nếu không tìm thấy nó, tôi sẽ không thể thoát ra.
Nhưng bụng tôi đói cồn cào, đã không còn chút sức lực nào, đành phải đi bộ đến cổng thôn và nhìn ngôi mộ phía đối diện, mà phía bên mộ đó, có Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đang đứng, còn có cả Huyền Quân.

Sếp!


Quý Mạt Dương nghe tiếng tôi gọi, lập tức quay lại nhìn tôi, sợ tôi bị gì nên tiến lên đắp chăn cho tôi trước. Anh ta nghĩ làm như vậy tôi sẽ không thấy khó chịu vì lạnh nữa. Nhưng anh ta nào biết, lúc này tôi không chỉ

lạnh mà toàn thân còn đau đớn như bị xé rách, nhưng tôi chỉ dựa vào giường nhìn Quý Mạt Dương, nói dối anh ta:
Tôi đỡ hơn nhiều rồi, không còn khó chịu nữa.


Quý Mạt Dương nhìn tôi:
Thật không?



Ừm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.