Chương 45: Không xử lý được mà còn hùng hồn như vậy


Từ nhỏ đến lớn tôi đã trải qua không ít chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy đau đớn như thế này.

Nhưng tôi không thể 8nhìn Quý Mạt Dương đánh Huyền Quân, nếu như đánh lại hắn thì còn đỡ, tôi sợ nếu đánh không lại thì Quý Mạt Dương mới chí3nh là người chịu thiệt.
Sau khi ở lại, Quý Mạt Dương ra đợi ở cửa, tôi gửi tin nhắn cho La Quán Trinh, xin lỗi cô ấy.
Tôi nhìn điện thoại, chợt có cảm giác như mình đã làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ vậy.
Nói xong tôi nằm xuống, có người lại trên giường nhịn đau không phát ra tiếng. La Quán Trinh bước tới hỏi Huyền Quân:
Sư thúc, không có cách nào cả sao, bây giờ cô ấy...


Là cô ta tự mình chuốc lấy.
Huyền Quân đứng dậy bỏ đi, giây phút hắn quyết định bỏ đi, tôi đã có ý nghĩ cả đời này không bao giờ qua lại với hắn nữa.

Đưa tay cho tôi đi.
Trương Huyền Linh ra lệnh. Tôi hơi không quen, nhưng Quý Mạt Dương dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi đưa tay cho Trương Huyền Linh, tôi bèn đưa tay cho anh ta.
Trương Huyền Linh nắm lấy tay tôi, giơ hai ngón tay lên so rồi lập tức dí xuống cổ tay tôi, tôi rùng mình, giống như có thứ gì đó vừa tách khỏi cơ thể tôi vậy.
Quý Mạt Dương không bỏ đi, anh ta đưa tôi đến ở trong một ngôi nhà gần nhà La Quán Trinh. Anh ta không nói chủ nhân căn nhà là ai, nhưng tôi đoán có lẽ nó là của anh ta. Vị trí của ngôi nhà rất đáng tiền. Quả
nhiên những thứ đồ có giá trị đều có duyên với Quý Mạt Dương.
Trên người hắn không mặc quần áo, tôi cũng thế. Tôi vội vàng lấy chăn phủ lên người, lúc này hắn mới ngồi dậy, chăn đã che đi phần thân dưới của hắn, tôi không dám nghĩ thân dưới của hắn đang thế nào.
Nhưng tôi cũng bực ghế cơ, nằm mơ thôi mà, sợ cái gì.

Anh ấy tên là Trương Huyền Linh.
Quý Mạt Dương giới thiệu, tôi cảm thấy cái tên này rất kỳ quái. Trương Huyền Linh, Trương Huyền Quân?
Cùng thế hệ sao?

... Ừm.

Tôi có thể nói gì được chứ, nói mình không có gì làm nên tự cởi đồ sao.
Huyền Quân đang định nói gì đó thì chiếc chuông trên cổ tay tôi rung lên hai cái, Huyền Quân nhìn đến, lông mày nhíu lại, tôi đang định vùng vẫy thì đột nhiên tỉnh mộng.
Mở mắt ra, cảm giác trong người khô nóng, tôi ngồi dậy ngẫm nghĩ thì chợt thấy ớn lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cơ thể mình không mảnh vải che thân, tôi hoảng hốt vội lấy chăn trùm lại, thu mình vào trong
Tôi liếc nhìn La Quán Trinh, sau đó quay sang nhìn Quý Mạt Dương, để mặc anh ta kéo mình đi.
Nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của anh ta, suốt quãng đường tôi không dám nói lời nào.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, thân thể từ từ nhẹ bẫng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thiếp đi, tôi mơ thấy Huyền Quân, nhưng hắn lại khiến tôi hoảng sợ vì không ngờ hắn lại đang nằm trong lòng tôi, tôi lùi ra sau, hắn ngẩng đầu nhìn tôi.
Chắc hẳn không ngờ sẽ bị tôi đá, thể là ngã lăn quay.
Tôi không nhịn được bật cười. Hắn tóm lấy mắt cá chân kéo tôi qua, sau đó lật người đè lên trên người tôi. Tôi bị dọa sợ đến mức hơi mờ mịt. Giấc mơ thường dựa theo ý thức của con người, sao hắn lại không như
Hắn bất mãn với tôi, tôi cũng không cần phải để ý đến hắn nữa.
Tôi ra khỏi cửa ngồi xuống, Quý Mạt Dương đã thu dọn xong đồ đạc định đưa tôi đi, nhưng chưa kịp đi thì đã bị La Quán Trinh ngăn lại:
Nếu chúng tôi không giúp được anh, anh đi đâu, tìm ai cũng vô ích thôi.

Đổi phương có ngoại hình không tầm thường chút nào, cao một mét tám mây, chiều cao cũng tương đương với Quý Mạt Dương, khuôn mặt lẫn vóc dáng trông đều chuẩn như ngôi sao vậy.
Nhưng hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Tôi phải có trách nhiệm với chuyện của thôn Lý gia, để tôi trấn áp cũng xem như lấy công chuộc tội.
Tôi lại nói:
Lúc trước tôi còn oán giận sư phụ, sư bá của cô, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thôn quỷ Lý gia không bị đánh cho hồn bay phách tán đã là đối xử tử tế với bọn họ lắm rồi. Điều đó cho thấy sư phụ và sự bá của cô
chăn.
Quý Mạt Dương vừa quay trở lại, thấy sắc mặt tôi xấu bèn hỏi:
Cô cởi đồ rồi à?

La Quán Trinh nhanh chóng trả lời lại, hỏi tôi đang ở đâu, tôi nhắn địa chỉ cho cô ấy. Đột nhiên, lúc này có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trước cửa.
Vừa gặp mặt, đối phương đã nhìn nhìn tôi đánh giá một hồi, vươn tay ra muốn nắm tay tôi, tôi lập tức tránh sang bên cạnh Quý Mạt Dương.
La Quán Trinh ngồi xuống:
Cách duy nhất của cô bây giờ là giải quyết chuyện ở thôn Lý g9ia. Chỉ khi giải quyết được chuyện ở thôn Lý gia, cô mới có thể khỏe lại.


Thôn Lý gia là một thôn làng đê hèn 6ghê tởm. Tôi hối hận rồi. Tôi thà chết chứ không giúp bọn họ. Tôi thà thất hứa cũng không muốn giúp. Chẳng phải sư phụ, 5sư bá của cô đã tạo ra một con quỷ không đầu oán khí
La Quán Trinh vội vàng đuổi theo. Khi La Quán Trinh vừa đi, tôi cảm thấy chiếc chuông trên ngực đang tỏa ra khí lạnh rét buốt, rất nhanh đã bao phủ lấy tôi, cảm giác đau đớn trên người dần dần tan biến, mà trên
giường lúc này dày đặc sương thơm, chuông trên cổ tay cũng rung lên.

Tôi chết rồi cô phải chăm sóc sếp thật tốt nhé.
Tôi nói vậy với La Quán Trinh là đã nghĩ đến khả năng mình sẽ chết rồi.
La Quán Trinh nói:
Thôn Lý gia có rất nhiều thứ xấu xí bẩn thỉu, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một phần nhỏ. Không phải ai cũng như vậy. Tôi không nói cô cũng biết, không thể nào vì một sào tre mà phá bỏ cả chiếc
những gì tôi biết nhỉ?
Mặt Huyền Quân hơi đỏ, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng:
Cô dám trêu chọc bản quân, cô...

rất lương thiện!

La Quán Trinh dở khóc dở cười:
Chúng tôi không xứng với hai chữ tử tế này đâu, thiêng liêng quá đấy!

nặng nề trấn áp thôn Lý gia sao? Đợi tôi chết rồi, để tôi trở thành cương thi, chặt đầu tôi xuống và dùng thân thể tôi để trấn áp đám ác quỷ đó ở thôn Lý gia, tôi bằng lòng rơi xuống địa ngục, khiến bọn họ mãi mãi
không có ngày trở mình.

thuyền được.

Tôi nhịn đau lên án:
Tôi đã quyết định mặc kệ bọn họ rồi, cô lại cứ nói việc này với tôi, thật không lương thiện gì cả.

Tôi quay lại nhìn mặt La Quán Trinh, mặt của cô ấy tái mét.

Anh thật quá đáng!
Tôi kéo tay Quý Mạt Dương, muốn quay lại chỗ La Quán Trinh, nhưng Quý Mạt Dương nắm chặt cổ tay tôi, giống như gông cùm khoá chặt tay tôi lại, sau đó lôi tôi ra ngoài.
Tay hắn siết chặt chăn, đưa mắt nhìn tôi.
Tôi giật mình sửng sốt, bèn kéo chăn qua che người, nằm xuống và đá hắn một cái.
Tuy rất lạnh lùng nhưng tôi cũng quen rồi, huống chi hành vi lật lọng, thay đổi thất thường của tôi vốn nên bị đối xử lạnh nhạt như thế, chẳng qua chỉ là gặp phải chuyện này tôi mới hoàn toàn hiểu ra, chuyện gì
cũng có lý do của nó. Trước đây tôi còn giận những gì mà sư phụ, sư bá của La Quán Trinh đã làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, là bản thân tôi đã quá lỗ mãng!
Nói xong Quý Mạt Dương xoay người rời đi, tôi vội vàng mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài. Ra đến ngoài cửa, Huyền Quân cũng bước ra khỏi phòng hẳn. Nhìn thấy tôi, Huyền Quân đanh mặt quay đi như thể tôi đã
chọc giận hẳn vậy.
Tôi
a
một tiếng nhìn anh ta, anh ta lập tức khom lưng xuống nhặt áo và quần của tôi rồi nhét vào trong chăn, lúc này tôi mới biết áo và quần đều ở trên chặn.
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn Quý Mạt Dương, nhưng Quý Mạt Dương lại hỏi:
Nằm mơ hả?


Đã mơ thấy gì vậy?
Thần sắc Quý Mạt Dương nặng nề, tôi do dự một lúc rồi nói với Quý Mạt Dương là người của thôn Lý gia.
Quý Mạt Dương lập tức nói:
Tôi đã mời người tới rồi, cô mặc quần áo vào trước đi, tôi ra ngoài.

La Quán Trinh giật mình khi nghe thấy những gì tôi vừa nói.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Huyền Quân, hắn lại chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh nhạt không hơn không kém.
Tôi không chịu đi, Quý Mạt Dương tức giận gào lên:
Họ muốn giết chết cô, cô muốn chết à?

Tôi đột ngột dừng lại, nhìn hai mắt Quý Mạt Dương long lanh ánh nước, tôi không dám chống cự nữa.
Thế là tôi liên tò mò đưa tay qua, hắn nhìn tay tôi bằng vẻ khó hiểu, lại thấy tôi nhấc chân lên và nhìn phần dưới của hắn. Mặt hắn ngay lập tức đỏ bừng, kéo chặt chiếc chăn sang. Còn tôi thì trần như nhộng, hoàn
toàn lọt vào tầm mắt của hắn.

Cô cút ra!
Quý Mạt Dương lạnh lùng quát, đoạn quay qua kéo tôi đi.
La Quán Trinh bị anh ta quát cho đỏ cả mặt, nhưng cô ấy vẫn đứng yên bất động, mãi đến lúc Quý Mạt Dương đẩy La Quán Trinh ra, La Quán Trinh mới dịch sang chỗ khác như một con rối gỗ.
Tôi nhìn vào cổ tay lần nữa, vòng trấn hồn chợt rung lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.