Chương 46: Đều lợi hại


Trương Huyền Linh đến trước mặt tôi nhìn một lượt:
Vào đi đã rồi nói.


Trương Huyền Linh đi vào trong trước, tôi lại quay qua hỏi Quý Mạt8 Dương:
Anh ta là ai thế?



Anh ta là đạo sĩ.
Quý Mạt Dương kéo tôi vào trong, Trương Huyền Linh đi vào ngồi xuống. Tuy trước giờ nơi n3ày không có ai ở nhưng trong nhà vẫn khá sạch sẽ, có thể nhận ra vẫn thường xuyên có người tới quét
Nhưng Quý Mạt Dương có thành kiến với Huyền Quân, anh ta nhất quyết không chịu đi qua, hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh, kéo tôi sang một bên không cho qua.
Trương Huyền Linh gọi chúng tôi:
Đi thôi, đến thôn Lý gia.


Không được đi.
Huyền Quần cất tiếng.

Im miệng!
Quý Mạt Dương không muốn nghe tôi nói. Thấy anh ta gắt lên như vậy, tôi cũng không nói nữa.
Chẳng bao lâu chúng tôi đã đến thôn Lý gia, Trương Huyền Linh giơ tay lên bấm, nhìn sang tôi:
Để anh trai cô ở lại, còn cô theo tôi vào.


..
Tôi im lặng, nhưng Quý Mạt Dương không đồng ý.
don.
Trương Huyền Linh nhìn t9ôi một cái, giơ tay lên bắt đầu bấm tay tính toán, anh ta và Huyền Quân có đôi nét giống nhau, không biết có phải giữa bọn họ có quan hệ gì không6, đến cái tên cũng khá tương tự.

Hai người có quan hệ gì?
Trương Huyền Linh hỏi Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương ngồi xuống nhìn tôi, có vẻ5 anh ta không muốn nói.
Sắc mặt Huyền Quân cực kỳ xấu, tôi đột nhiên phát hiện nếu sắc mặt hắn kém đi thì thật sự rất đáng sợ, trông rét lạnh như băng tuyết ngàn năm, đôi mắt hẹp dài thanh mảnh, bên trong sắc bén như dao.

Còn không qua à!
Huyền Quân gọi tôi như vậy, tôi liền kéo Quý Mạt Dương một cái.
Nhưng Quý Mạt Dương vẫn ngang bướng, cứ giữ tôi đứng yên một chỗ.
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác khó mà hình dung được, hóa ra tôi không phải trẻ mồ côi, hóa ra tất cả mọi người đều biết tôi là em gái của Quý Mạt Dương, nhưng chỉ có tôi là không biết.
Nếu không phải lần này tôi đến tìm Trần Tử Dương để hỏi chuyện chia tay thì tôi thật sự không hay biết, có phải suốt đời này tôi cũng không bao giờ biết được mối quan hệ giữa mình và Quý Mạt Dương không.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương:
Anh về đi, về rồi mà chịu phạt, đừng có nói là vì tôi, tôi không có bảo anh đi chịu chết với tôi!

Tôi ngạc nhiên, hắn đang nói chuyện với tôi sao?
Tôi là méo hay chó à, bảo tôi qua là tôi phải qua chắc?
Nhưng không biết tại sao ánh mắt Huyền Quân lại lạnh đến vậy.
Tôi kinh ngạc, báo mộng?
Như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, Trương Huyền Linh lại cười:
Đi thôi, đến thôn Lý gia.

Trương Huyền Linh nói xong thì bỏ đi, Quý Mạt Dương rất tin tưởng Trương Huyền Linh nên cũng quay bước kéo tôi đi theo. Tôi theo họ ra ngoài, vừa mới ra ngoài thì trông thấy La Quán Trinh và Huyền Quân đang

Nhìn thử là biết ngay thôi.
Trương Huyền Linh đứng dậy đi ra cửa. Dường như anh ta biết có người tới, tôi và Quý Mạt Dương quay lại thì thấy anh ta mở cửa, nhưng bên ngoài chẳng có ai cả.
Trương Huyền Linh lấy làm lạ, bấm đốt ngón tay tính toán rồi nhìn tôi:
Cô dây phải cái gì vậy?

Quý Mạt Dương đứng dậy:
Thôn Lý gia.

Tôi tự cảm thấy nếu nó là vật có pháp thuật thì ắt sẽ có chút gì đó kì quái, tà tính, nếu không làm sao có thể khiến tà vật khiếp sợ được.
Trương Huyền Linh nhìn bàn tay bị bỏng, ngây người một lúc rồi nhìn tôi hỏi:
Ai đưa cho cô?


Trương Huyền Quân.
Tôi đáp, cố ý nhắc cái tên này cho Trương Huyền Linh nghe. Quả nhiên Trương Huyền Linh có phản ứng thật, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt hơi kì lạ.
Tôi đành đứng sang một bên với Quý Mạt Dương.

Chúng ta đi.
Trương Huyền Linh xoay người đi về hướng thôn Lý gia, Quý Mạt Dương cũng kéo tôi đi theo.

Quý Mạt Dương, anh là tên khốn, anh muốn chết thì đi mà chết một mình, đừng có kéo em gái anh theo.
La Quán Trinh tức giận hét to.
nói, tôi cảm thấy kinh ngạc. Hai thứ, không phải chỉ có một thứ thôi sao?

Hai thứ?
Có vẻ như Quý Mạt Dương cũng cảm thấy khó hiểu, anh ta liếc nhìn chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay tôi rồi hỏi Trương Huyền Linh:
Có phải một trong hai thứ đấy là vòng trấn hồn không?


Có thể nói như vậy, bất cứ thứ gì khi rời khỏi bản thể đều phải có chất dẫn của nó. Vòng trấn hồn là một trong số đó, nhưng cô ấy còn có một thứ khác, hơn nữa cả hai đều có tác dụng như nhau, nhưng tôi cũng không
Tôi ngoảnh lại liền nghe thấy Quý Mạt Dương nói:
Năng lực của hắn nhất định có thể giúp chúng ta, nhưng hắn không giúp. Cô còn qua đó, muốn đợi chết à?


... Nhưng họ đã ở bên chúng ta lâu như vậy, sẽ không làm hại đến chúng ta, người trước mắt đây mới là người lạ.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, kéo ngược lại tay anh ta. Quý Mạt Dương cũng không buông tay, còn kéo tôi
sang một bên.
Trương Huyền Linh mỉm cười:
Hóa ra là cô đã phá phong ẩn của thôn Lý gia?

Tôi ngạc nhiên:
Anh đến đây là vì thôn Lý gia sao?


Sư phụ của tôi báo mộng cho tôi, nói rằng có người đã phá phong ấn của thôn Lý gia, bảo tôi đến xem. Không ngờ lại là sự thật.

Trương Huyền Linh xem xong hỏi:
Anh em!

Tôi lập tức nhìn Quý Mạt Dương, nhưng Quý Mạt Dương không đáp mà hỏi ngược lại:
Anh có thể cho tôi biết chuyện của cô ấy bây giờ phải xử lý thế nào không?


Nếu tôi nói là dễ xử lý thì đây là lừa anh, bây giờ cô ấy đang bị một đám quỷ quấn thân, tôi không giải được, hơn nữa hai thứ quấn lấy cô ấy có lại lịch rất ghê gớm, đã vậy còn đều lợi hại.
Nghe Trương Huyền Linh
Trương Huyền Linh do dự một lúc rồi lấy một tờ giấy ra, đưa cho Quý Mạt Dương một cây bút:
Viết một chữ đi.

Quý Mạt Dương viết một chữ
tình
.
Tôi không biết có phải anh ta cố tình hay không, nhưng giữa tôi và anh ta làm gì có
tình
chứ, ắt hẳn là anh ta cố tình làm vậy.
hiểu rõ bí ẩn trong đó.

Trương Huyền Linh nói như vậy, Quý Mạt Dương hỏi:
Vậy thứ kia là cái gì?


Là thứ trong lòng cô ấy.
Mắt Trương Huyền Linh sáng như đuốc, tôi khó hiểu nhìn xuống ngực mình, trong lòng tôi sao?

Ly Thương, trên người cô còn có cái gì nữa?
Quý Mạt Dương nghiêm mặt, tôi sờ sờ, trên ngực có gì đó cộm cộm, tôi mở cổ áo lấy chiếc chuông ra.
Chiếc chuông này đã đeo trên người tôi từ lâu, gần giống như vòng trấn hồn, đều phát sáng, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo ấm áp.

Cái này là Huyền Quân đưa cho tôi.
Tôi nói.
đi tới.
Trương Huyền Linh nhìn thấy Huyền Quân thì nhíu chặt mày:
Rốt cuộc cậu là
thứ
gì thế?

Sắc mặt Huyền Quân cực kém, nói:
Qua đây!


Em trai tôi đã qua đời lâu rồi, cô từng gặp nó hả?
Nghe Trương Huyền Linh nói thế, tôi có cảm giác không khác gì đang nghe một tin vô lý như vũ trụ nổ tung vậy.
Nhưng nó lại vô lý thể đấy!
Quý Mạt Dương cũng nói:
Tôi cũng từng gặp rồi.


Vậy cũng không thể qua đó.


Quý Mạt Dương, anh có thôi đi không, sư thúc sẽ không hại chúng ta, còn người này là ai anh cũng không biết, anh tin anh ta sao?

La Quán Trinh hét vào mặt Quý Mạt Dương, tôi cũng nghĩ giống như La Quán Trinh.
Trương Huyền Linh cười:
Vậy tôi cũng muốn gặp một chút.

Tôi cất chiếc chuông đi, không hiểu sao tôi lại rất để tâm đến chiếc chuông này, sợ bị cướp mất nên tôi bỏ nó vào trong ngực.
Mắt Quý Mạt Dương sầm xuống:
Em trai anh chết rồi, vậy Trương Huyền Quân mà tôi gặp là ai?

Trương Huyền Linh vươn tay ra cầm lấy, tôi lập tức thu tay lại:
Cái này là của tôi mà!

Sắc mặt Quý Mạt Dương rất tệ:
Lấy ra đây xem.

Lúc này tôi mới đưa chuông cho Trương Huyền Linh, Trương Huyền Linh vừa cầm vào tay liền ném luôn, chuông bốc ra một luồng khói đen. Thấy thế, tôi lập tức cầm chuông lại.
La Quán Trinh cũng nói:
Các người qua đây.


Cô trở về đi, chuyện này chúng tôi tự mình giải quyết.
Quý Mạt Dương vẫn cố chấp như vậy. Nhưng bản thân tôi thì lại thấy hơi rối rắm, có nên qua hay không?

Ly Thương, qua đây!
Huyền Quân phớt lờ Quý Mạt Dương, giọng nói ôn hòa hơn một chút, hắn bảo tôi qua, tôi cất bước định đi tới nhưng Quý Mạt Dương đã kéo tôi lại.

Không, chúng tôi phải đi cùng nhau, tôi không thể tách khỏi Ly Thương.
Quý Mạt Dương kiên quyết giữ lập trường.

Trương Huyền Linh xoay người:
Tôi chỉ có thể bảo vệ một người, đưa một người vào cũng sẽ đưa một người ra, anh quyết định nhanh đi, anh có theo tôi vào không?



Tôi theo anh vào, tôi tự tìm cách ra ngoài, còn anh phải đưa Ly Thương ra.
Quý Mạt Dương ngây thơ như một đứa trẻ. Tôi lại đành phải giở trò cũ, dùng điện chích anh ta một cái, anh ta nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt,

thoáng run lên rồi ngã xuống đất.

Tôi đoán chắc chắn Quý Mạt Dương sẽ hận tôi đến chết, đó là dụng cụ phòng
sói
mà anh ta chuẩn bị cho tôi, nhưng bây giờ tôi lại dùng nó để đối phó với chính anh ta. Anh ta mà không hận tôi mới lạ đấy.

Tôi đá đá vào người Quý Mạt Dương để xác định anh ta đã hôn mê bất tỉnh, sau đó nhìn Trương Huyền Linh:
Đi thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.