Chương 49: Náo nhiệt giống y như hôn lễ (2)


Bước vào bên trong, một hơi lạnh tràn từ trong sơn động trống rỗng ra, cái lạnh khiến người ta không rét mà run.

Tôi dừng 8lại không dám đi tiếp, chăm chú nhìn vào bên trong, luôn cảm thấy bên trong này dường như có rất nhiều người, nhưng nhìn kỹ thì l3ại không có.

Lý Ngũ Tử bước vào trong ngồi xuống, nhìn tôi bằng vẻ mặt u ám.
Một con mắt đó của Lý Ngũ Tử nhìn tô9i chòng chọc khiến tôi phát hoảng.
Tôi nhớ có lần Huyền Quân đánh một con mắt trên trời, chắc không phải con mắt kia của 6Lý Ngũ Tử là do bị Huyền Quân đánh mù đấy chứ?
Lý Ngũ Tử đột nhiên nói:
Tất cả là do bọn họ nợ chúng tôi.

Linh thật không, nhưng hắn lại phớt lờ tôi chuyện này.
Song Huyền Quân lại nói về chuyện Lý Ngũ Tử sau khi chết đã trở thành quỷ.
Thật ra, Lý Ngũ Tử đã chết từ lâu, chẳng qua ông ta vẫn luôn vướng bận Lý Hữu Tài, âm hồn không tiêu tán nên mới không rời khỏi thôn Lý gia mà thôi.
Tôi ngây người một lúc, bình tĩnh lại quay qua nhìn Hương Vụ nhưng đã xoay người đi ra ngoài. Tôi vội vàng đi theo hắn.
Mà lúc này, bên ngoài đã không còn thôn Lý gia gì nữa, căn bản chính là một khu nghĩa trang, còn có ba người đang đứng bên trong nghĩa trang là Quý Mạt Dương và La Quán Trinh, còn có Huyền Quân.
Tôi còn có thể nhìn thấy đường cái cách đây không xa và những ngôi nhà nằm san sát nhau.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Lý Ngũ Tử đã đứng dậy, lấy ra một cái móc sắt đi về phía tôi, tôi muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng thoắt cái Lý Hữu Tài đã đứng ngay trước mặt chặn tôi lại.

Đúng là các người đã bị hại chết, nhưng thôn Lý gia cũng đã bị các người giết chết hết rồi. Bây giờ cả thôn đã trở thành một thôn làng bỏ hoang, vậy vẫn chưa đủ sao?

Nghe tôi hét lên, Lý Hữu Tài mấp máy miệng giống như muốn lên án tôi chẳng biết cái gì. Anh ta lao về phía tôi, tôi lập tức đưa tay lên đỡ, bỗng bên tai chợt vang lên một tiếng nổ xung quanh bắt đầu rung chuyển.
Huyền Quân đi tới, tôi đang đứng bên mộ, hắn bước tới chỗ tôi nhìn tôi, tôi bị ánh mắt của hắn nhìn đến nỗi trắng bệch cả mặt mũi.
Tôi đưa tay sờ vào mặt Huyền Quân, mặt hắn lạnh lẽo, tôi lại nhìn xuống tay hắn, hắn cũng có một chiếc nhẫn toga.
Nhưng tôi thật sự không hiểu, làm thế nào mà hắn...

Buông tay? Tôi ở đây bọn họ mới không dám chạy ra làm hại người khác, còn cô đấy, tại sao lại nối giáo cho giặc?
Lý Ngũ Tử lớn tiếng hỏi tôi, ông ta đập mạnh xuống bàn một cái làm tôi run cầm cập.
Bây giờ tôi thậm chí còn không phân biệt được Lý Ngũ Tử là người hay quỷ. Nếu ông ta là người thì tại sao trên người ông ta lại bốc khói? Còn nếu ông ta là quỷ thì sao trông ông ta lại giống hệt con người. Ông ta
không có răng nanh, chắc chắn cũng không phải cương thi.
Khi tôi đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì chợt phát hiện một chuyện, Huyền Quân đứng đối diện đang nhìn tôi, tôi sững sờ, chầm chậm nhìn sang bên cạnh, Hương Vụ cũng đang nhìn Huyền Quân, nhưng ngay
sau đó hắn đã biến đâu mất.
Tôi đưa tay ra sờ sờ, tuy hắn đã đi rồi nhưng tiếng chuông của vòng trấn hồn vẫn đang vang lên, hơn nữa xung quanh còn có sương thơm phủ dày đặc, đó không phải là mơ.
Tôi nhìn ngôi mộ và hỏi Huyền Quân:
Trương Chí Thần nói mộ phần trong thôn Lý gia thiếu mất một người. Tôi đếm thế nào cũng thấy còn thiếu một cái. Chứng tỏ Trương Chí Thần nói không sai, vậy người đó là
ai?

Tôi luôn cảm thấy Huyền Quân biết điều gì đó. Quả nhiên, Huyền Quân nói đúng là có thiếu mất một người, còn bảo người bị thiếu đó chính là người gọi điện thoại mà tôi đã gặp từ cổng vào thôn Lý gia. Lúc bấy giờ
Lý Hữu Tài hơi hoảng sợ, vội vàng trốn đến bên cạnh Lý Ngũ Tử. Lý Ngũ Tử ngước lên nhìn, tiếp tục lao về phía tôi. Tuy ông ta đã già nhưng hành động vẫn rất linh hoạt, lao thẳng đến trước mặt tôi, móc sắt trong tay
vòng lên trên cổ tôi. Tôi trợn trừng mắt vì tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng ngay tức khắc lại cảm giác thân thể nặng xuống, được ôm sang một bên, đợi tôi ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Hương Vụ đang đứng
trước mặt.
Tử là bạn của người đó. Sau khi anh ta gọi điện thoại, đã hoàn thành việc cần làm, bất kể xuất phát từ lý do gì, Lý Ngũ Tử cũng sẽ tiễn anh ta đi. Anh ta trở thành người duy nhất của thôn Lý gia còn sống sót.

Nghe Huyền Quân nói vậy, ban đầu tôi cũng không hiểu nổi, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
Lý Ngũ Tử đã lợi dụng người đó, xuất phát từ tình cảm mà tiễn người đó đi. Về phần Trương Huyền Linh được nuôi dưỡng một cách đặc biệt kia, tôi cũng hỏi Huyền Quân có phải có một người tên là Trương Huyền
Tôi đột nhiên nhìn sang Huyền Quân, cả người như bị sét đánh.
Chuyện gì vậy?
Có hai Huyền Quân? Hay là hai Hương Vụ?
tôi mới bừng tỉnh, quả nhiên kẻ đó có vấn đề.
Tôi không hiểu nên hỏi Huyền Quân, nhiều người thế kia không thoát ra được, vậy tại sao kẻ đó lại chạy thoát?
Không ngờ Huyền Quân giải thích cặn kẽ:
Hai mươi năm trước, ở thôn Lý gia chẳng có mấy ai có điện thoại di động. Người đó chính là kẻ đã thông báo cho người đang ở bên ngoài thôn Lý gia trở về. Sinh thời, Lý Ngũ
Ánh mắt hắn hung ác, mặt mũi vô cùng dữ tợn, trên tay hắn nổi gân xanh, chiếc nhẫn toga phát sáng. Lý Ngũ Tử chợt hét lên một tiếng thảm thiết.
Tôi lập tức ôm lấy Hương Vụ, không dám nhìn.
Nhưng một lúc sau, tôi lại nghe thấy Lý Ngũ Tử nói:
Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi!

Tôi nhìn Lý Ngũ Tử, ông ta đã biến mất, không biết đã đi đâu, trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại một làn khói đen.
Hương Vụ nhướng mày nhìn Lý Hữu Tài, Lý Hữu Tài nhếch miệng cười ha hả với hắn. Ngay sau đó, Hương Vụ phất tay áo một cái, Lý Hữu Tài lập tức hóa thành tro bụi rồi biến mất, thậm chí tôi còn không nghe thấy
một âm thanh nào, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Huyền Quân thâm trầm, hắn im lặng không nói lời nào, tôi nhìn sang bên cạnh, muốn hỏi nhưng cũng không dám. Rốt cuộc Hương Vụ và hắn có phải là cùng một người không?
Nếu như không phải, vậy tại sao lại giống hệt nhau, còn nếu phải, vậy tại sao vừa rồi họ lại đối diện với nhau?
Đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, chắc vì tôi đói quá rồi, dù gì cũng đã hai, ba ngày không ăn uống gì. Cho dù giữa chừng có nghỉ ngơi nhưng có ai cho tôi ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước nào đâu.
Thi thể của ông ta được Lý Hữu Tài chôn ở gần nước, còn gần nơi có bóng râm, sau khi chết thi thể không thối rữa, hồn phách cũng không bị tiêu tán, nên thỉnh thoảng lại chui ra rồi lại trở về.
Ban đầu ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi ông ta về nhà và phát hiện Lý Hữu Tài không nhìn thấy mình, ông ta mới biết mình đã biến thành quỷ.
Bảy tám năm trôi qua, mới đầu ông ta còn rất yếu, dù sao thì cũng không có oán khí, năng lực không mạnh, mãi đến khi Lý Hữu Tài xảy ra chuyện, ông ta mới thành ác quỷ đi tìm người bạn kia.
Nghĩ 5đến những gì người dân thôn Lý gia đã làm, Lý Ngũ Tử nói thế này cũng không phải là nói quá, nhưng dù sao ông ta cũng đã hại chết nhiều người như vậy, không phải ai trong số những người đó cũng làm điều
ác.

Thù nhà nên giải không nên kết. Bọn họ đều đã chết hết rồi, thôn Lý gia cũng không còn tồn tại. Bây giờ ông cũng nên buông tay đi.

Ác quỷ mà còn phân biệt được thiện ác, nghe có vẻ cực kỳ vô lý, nhưng một khi nhìn thấy thật rồi cũng chẳng có gì lạ.

Nhớ tới Lý Bạch và những tiểu quỷ đó, còn có những xác chết ở thôn Lý gia, chẳng phải cũng vậy sao?

Tôi nhìn vào bên trong khu mộ và hỏi Huyền Quân:
Bây giờ thôn Lý gia làm sao đây? Còn có thể thành cương thi không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.