Chương 50: Nữ quỷ chải tóc (1)


mà vào sẽ làm âm khí tản ra, rất có khả năng họ sẽ không xuống được âm phủ.

Bởi vì vốn dĩ đã rất yếu, họ là linh hồn sắp bị tiêu tán nên8 không thể quấy nhiễu được.

Tôi không thể vào trong tim, chỉ có thể nhìn họ rời đi.
Khi Quý Mạt Dương tìm thấy tôi, tôi đã quay trở lại rồi.
Nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương lập tức kéo tôi vào nhà, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc. La Quán Trinh thì ở bên cạnh thuyết phục tôi và Quý Mạt Dương:
Bây giờ cơ thể của cô ấy rất đặc biệt, hơn nữa trên người cô ấy có
một chiếc vòng trấn hồn, lẽ nào các người không sợ xảy ra chuyện sao? Chuyện của thôn Lý gia rất lớn, giải quyết xong rồi, còn sợ chuyện gì khác hả? Cô ấy có duyên với đạo, tôi thấy chi bằng...

hồ làm sao có biết được chặng đường tiếp theo nên đi như thế nào.

Nghe La Quản Trinh nói thế, tôi chợt hiểu ra, nhưng vẫn thắc mắc:
Nếu đã dứt bỏ ánh mắt người đời để lựa chọn ở bên nhau, vậy tại sao lại không biết trân trọng sinh mạng của mình, sống cho tốt không được hay
sao?

Sau khi vào nhà, Quý Mạt Dương nấu cho tôi một bát mì, ăn xong anh ta bảo tôi đi tắm, anh ta còn chuẩn bị cả ngải cứu cho tôi xông tẩy đen.
Quý Mạt Dương không yên tâm nên ở trong phòng cùng tôi, tôi nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Kết quả, tôi lại nằm mơ thấy Lý Bạch đang cười với tôi, trên người cậu ta có một lớp sương trắng, tôi hỏi cậu ta muốn đi đâu, cậu ta ngượng ngùng cười, trả lời có đi hay không đều như nhau, ở lại đây cũng rất tốt. Tôi

La Quán Trinh, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.

Ngàn vạn lời nói, đổi lấy một câu vĩnh viễn không gặp lại.
Có thể thấy sự vô tình của Quý Mạt Dương không phải là vô tình bình thường.
Có thể khẳng định, những di hài bị đốt trong không gian quỷ không phải thật sự cháy thành tro bụi, nhưng Lý Bạch đã mãi mãi biến mất rồi.
Trên đường về, tôi gặp một người, người đó tuổi tác đã cao, bước đi hơi lảo đảo, nhưng ông ta thẫn thờ nhìn ngôi mộ hồi lâu rồi mới quay lưng bỏ đi.
Nhìn nhịp bước chân của ông ta, tôi chợt nhớ đến người đàn ông gọi điện thoại đã rời khỏi thôn Lý gia kia.
Trước khi người thôn Lý gia rời đi, tôi vội3 vàng thả Châu Thần và Trương Chí Thần ra, bảo hai người rời đi cùng với họ, chỉ bằng cách này mới có thể tiến vào luân hồi.
Thấy Châu 9Thần và Trương Chí Thần hòa vào dòng người thôn Lý gia, tôi thầm nghĩ không biết họ sẽ đi đến đâu. La Quán Trinh giống như có một đôi mắt nhìn 6thấu mọi chuyện, cô ấy nhìn ra những gì tôi đang nghĩ,
bèn nói:
Đôi khi thích và không thích không phải vì một người, mà là vì cái mà 5anh ta đeo đuổi không giống với người khác. Nếu mỗi người đều đi theo con đường thông thường, vậy chưa chắc đã không bỏ lỡ. Huống
Lý Bạch chết, nhưng cũng giải thoát cho vô số người.
Thấy tôi không sao, người mừng nhất là Quý Mạt Dương, anh ta đã tìm cùng tôi rất lâu, khi tôi mệt rồi tìm không nổi nữa, anh ta liền kéo tay tôi trở về.
La Quán Trinh nói vẫn cần phải xử lý một chút bên phía thôn Lý gia, vậy nên không về cùng tôi và Quý Mạt Dương.
Hóa ra ông ta vẫn còn sống?
Tôi đi theo sau lưng người đó, chẳng bao lâu đã bị người đó phát hiện. Ông ta quay lại nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ, tôi lấy làm lạ hỏi:
Ông đã từng gặp tôi sao?

Ông ta nhìn tôi cười:
Không.

Nhưng tôi nghĩ, một Lý Bạch mặc áo sơ mi trắng đi làm tù nhân thay cho La Quán Trinh, một Lý Bạch ngồi cùng tôi trên núi, chắc chắn có ở bên trong.
Nhưng đợi đến khi tất cả linh hồn đều đi hết, tôi vẫn chẳng thấy Lý Bạch đầu.
Tôi lại chạy đến ngã tư đường để xem nhưng vẫn không thấy.
hỏi cậu ta ở đâu, cậu ta đáp rằng ở một nơi mà tôi có thể nhìn thấy.
Tôi bàng hoàng tỉnh dậy, ngẩn người một lúc, thật ra tôi nên hiểu ra từ sớm rằng cậu ta sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Ngẫm lại thấy thật tàn nhẫn, nhưng vạn vật trên thế gian này đến rồi lại đi, Lý Bạch chỉ rời đi sớm một chút mà thôi. Lý Bạch nói cậu ta ở nơi mà tôi có thể nhìn thấy, vậy phải chăng cậu ta sẽ luôn ở bên cạnh tôi hay
La Quán Trinh thở dài:
Làm sao tôi biết được?

Không biết mà cũng nói!
Khi tôi đưa mắt nhìn một lần nữa, Châu Thần và Trương Chí Thần đã biến mất, trong u tối, mọi người đều như nhau, căn bản không thể phân biệt được ai là ai.
Tôi không kiềm chế được mà bước tới nhìn, trông thấy khuôn mặt người đó bê bết máu.
Tài xế đang gọi điện báo cảnh sát thì dầu nhớt từ xe taxi chảy ra, lan đến dưới thân người kia, lửa bùng lên đốt cháy cả thị thể.
Dưới ngọn lửa hung hãn đó, thân xác bị đốt cháy hoàn toàn không thể nhận ra, mùi cháy khét bắt đầu tràn ngập trong không khí.
Là tôi quá ngây thơ, lẽ ra tôi nên nói với Lý Bạch sớm hơn, nhưng tôi đã không nói.
Vì chuyện này mà cả ngày tôi không ăn nổi cơm, cũng chẳng nói năng gì.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh, tôi đeo balo đi đến khu nghĩa trang của thôn Lý gia.
Nói xong liền bỏ đi, tôi còn muốn đi theo nhưng ông ta đã lên xe đi mất.
Tôi đứng bên đường quan sát một lúc, đang định quay về thì nghe thấy một tiếng
âm
, tôi ngoảnh lại nhìn, trông thấy chiếc xe ban nãy bị tai nạn, tài xế bò ra khỏi xe vậy mà không hề hấn gì, còn người ngồi phía sau
xe, tới lúc được kéo ra thì đã tắt thở.
Nhưng hắn lại chẳng nói gì, càng không nhắc đến chuyện cái chuông.
Bây giờ Quý Mạt Dương đã không còn tin tưởng Huyền Quân nữa. Từ góc nhìn của Quý Mạt Dương về chuyện ở nghĩa trang, Huyền Quân thấy chết mà không cứu, còn Trương Huyền Linh kia lại giúp tôi. Về việc tại
sao Trương Huyền Linh biến mất, Quý Mạt Dương không nhắc đến một lời, anh ta cũng không muốn biết.
sao?
Ai mà chẳng biết an ủi, dù nằm mơ thấy Lý Bạch thế này nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn. Trước đây tôi đã nhận ra Lý Bạch, khi gặp ở thôn Lý gia thì tôi đã biết Lý Bạch chính là người chết thay cho La Quán Trinh,
nhưng tôi không nói cho Lý Bạch biết rằng chúng tôi từng gặp nhau, tôi muốn đợi đến khi mọi chuyện kết thúc mới nói với cậu ta nghe rằng chúng ta đã từng gặp nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Quán Trinh hoàn toàn biến sắc, tôi thầm chửi tên cặn bã này một chập trong lòng thay cô ấy.
Thu dọn xong xuôi, Quý Mạt Dương liền kéo tôi đi, tôi theo anh ta ra cửa thì trông thấy Huyền Quân đang đứng ở cửa, hắn đang ngẩng đầu nhìn lên trời, tôi và Quý Mạt Dương bước ra thì hắn quay lại nhìn tôi. Tôi hơi
lo lắng, sợ Huyền Quân sẽ đòi lại cái chuông từ tôi, bèn gật đầu với hắn.
Tôi rất thất vọng khi không thể tìm thấy Lý Bạch, nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của Lý Bạch, trong lòng tôi không khỏi khó chịu.
Nhưng ít nhất tôi biết mình giúp thôn Lý gia là đúng.
Trước kia tôi không biết mình giúp thôn Lý gia là đúng hay không, vì thôn Lý gia có quá nhiều thứ dơ bẩn. Nhưng mãi đến khi Lý Bạch chết, tôi chợt hiểu ra, thiên đạo luân hồi, kẻ ác luôn sẽ chịu quả báo, chỉ là không
Tôi đi một vòng quanh nghĩa trang, vài người đi ngang qua đường nhìn thấy tôi như nhìn thấy quái vật, họ không dám nhìn nhiều nên vội vàng bỏ đi.
Tôi thăm dò phần mộ như mọi lần hay làm. Niên đại và cấu tạo tính chất của đất đều có thể nói rõ rất nhiều điều. Tôi đi bộ lên phía Bắc một đoạn dọc theo nghĩa trang thôn Lý gia, tìm đến ngọn núi phía sau thôn Lý
gia. Tôi đi lên, xác định vị trí rồi bắt đầu tìm kiếm. Không tìm thấy Lý Bạch, nhưng tôi đã tìm thấy sơn động và bãi tha ma.
gặp quả báo ở đây thì cũng sẽ gặp ở chỗ khác.
Nhưng nếu thốn Lý gia còn lưu lại, đối với thôn Lý gia hay là người ngoài cuộc vô tội cũng đều là mối nguy hại cực lớn.
Mặc dù sự tàn bạo của Lý Ngũ Tử đều có nguyên nhân, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta cũng sẽ mất đi nhân tính, bắt đầu lạm sát vô tội vạ.
Con người Quý Mạt Dương ấy mà, chỉ cần bản thân ổn, còn người khác sống chết ra sao không quan trọng.

Chúng tôi lên xe đến sân bay, sau đó lên máy bay trở về.

Quý Mạt Dương ngủ một giấc trên máy bay, nhưng lúc ngủ anh ta luôn nắm cổ tay tôi, sợ tôi có chuyện.

Còn tôi thì không ngủ chút nào, chỉ nhìn chăm chú vào từng chuyện xảy ra trên máy bay, tôi cứ có cảm thấy mình có thể nhìn thấy gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.