Chương 52: Chiếc gương đồng trong phòng chứa đồ


Nữ quỷ tiến về phía tôi, tôi lập tức lùi ra sau mấy bước, cô ta vẫn hung hãn nhào tới. Tôi quay người bỏ chạy, nhưng vừa quay lại thì t8hấy nữ quỷ đã ở trước mặt tôi. Tôi lùi ra sau, cô ta lại xuất hiện phía sau tôi,

lặp đi lặp lại mấy lần như thế, tôi biết mình3 không chạy được nên không chạy nữa.

Cô quay lại đó với tôi đi, tôi sợ sếp sẽ xảy ra chuyện.
Tôi kéo tay La Quán Trinh, lẽ nào tôi quay về đây là để chạy trốn thật hay sao?

Không cần đầu, đêm nay cô ta sẽ tới tìm cô, chúng ta về.
La Quán Trinh kéo tôi, vẻ mặt ung dung kiên định, tôi cũng không đòi quay lại nữa.
Tôi muốn rời khỏi biệt thự, nhưng khi ra đến cửa, cổ mở thế nào cửa cũng không được, tôi đành xoay người chạy đi nơi khác.
Chạy tới chạy lui một lúc, tôi phát hiện mình vẫn chỉ ở dưới lầu. Tôi mệt mỏi quay đầu nhìn nữ quỷ, cô ta hồi phục cực nhanh, đã không bị gì nữa rồi, lúc này còn đang đứng đối diện nhìn tôi bằng vẻ khinh
đường chết, chi bằng bước ra đây ngoan ngoãn nói cho ta biết tên của cô, để ta nhập vào cơ thể cô, ít nhất cô sẽ không chết.


Nằm mơ.
Nói xong, tôi bèn chui vào phòng chứa đồ, nhưng vừa vào trong đã thấy nữ quý từ xuyên từ cửa vào, chính xác là cửa không hề mở mà cô ta xuyên thẳng vào trong.
ôm mặt gào khóc:
Mặt, mặt của ta!

Tôi nhặt xâu tiền bịt miệng dưới đất lên, quay người bỏ chạy.
nên đã gửi sang cho tôi, nhưng cậu ta không có thời gian, là người khác trong Sở Nghiên cứu đã gửi chúng đi.
Tôi cũng nhớ ra, người của Sở Nghiên cứu có gửi đồ đến biệt thự của tôi, nhưng lúc đó họ nói là Quý Mạt Dương bảo họ gửi nên tôi bảo họ chuyển lên lầu.
Chịu cúi đầu một chút thì đã sao, cũng đâu có đau đớn gì!

Tôi sẽ tiếp tục làm công việc ở Sở Nghiên cứu. Mấy ngày này tôi có việc phải làm, cô qua đó trước đi. Ban ngày ban mặt chắc có lẽ thử kia sẽ không tìm cô đâu.

Dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa và giọng hô to của Quý Mạt Dương:
Ly Thương!

Tôi vội vàng chạy xuống lầu, cửa vừa mở, Quý Mạt Dương lập tức bước vào, trông thấy người tôi bẩn thỉu, Quý Mạt Dương hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi vội kể cho Quý Mạt Dương nghe chuyện đã xảy ra, sắc mặt anh ta u ám, hỏi tôi:
Vòng trấn hồn ném đi đâu rồi?

Tôi sực nhớ ra, vội vã ra ngoài tìm kiếm, nhưng chẳng tìm thấy vòng trần hồn đâu cả.
thường.
Cô ta đi về phía tôi, tôi đành phải sử dụng câu chủ
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
một lần nữa, nhưng lần này chẳng có ích gì.

Huyền Quân đâu?


Sau khi hai người đi thì sư thúc cũng đi luôn.
Nghe La Quán Trinh nói như vậy, tôi mới biết Huyền Quần đã rời đi.
Quý Mạt Dương ngay lập tức đặt vé đưa tôi đến sân bay, tôi tưởng anh ta sẽ đi cùng tôi, nhưng đến lúc kiểm tra an ninh, anh ta nói với tôi:
Cô đến bên đó đừng quay lại nữa, tôi sẽ không đi.


Anh để tôi đi một mình à?
Tôi đeo balo, bất đắc dĩ hỏi.
bằng người khác nên anh ta cũng không nói gì.
Đêm hôm sau, một người khác lại bỏ chạy, người đó chạy ra khỏi biệt thự thì trở nên điên điên dại dại, từ đó điên luôn.

Vậy cứ thử xem.
Nói xong tôi liền ném dao qua rồi xoay người chạy lên lầu.
Tôi đến phòng chứa đồ để tìm chiếc gương, nếu tôi phá hủy chiếc gương thì có lẽ sẽ không sao nữa.
Quý Mạt Dương mắng Tiểu Trương một trận, sau đó gọi điện thoại kêu hai người đến giúp, họ cũng là đạo sĩ đuổi ác trừ tà.
Nhưng ngay trong đêm đầu tiên đã có một người bị thương, một bên mắt của đạo sĩ bị mù, Quý Mạt Dương đã đưa năm triệu tệ để tỏ ý xin lỗi, tuy vị đạo sĩ đó cảm thấy không thỏa đáng nhưng tay nghề không
Tôi hỏi:
Tại sao câu chú
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
của tôi không có tác dụng, cho dù có lợi hại, ít nhất cũng phải có chút phản ứng chứ?


Hừ, một lính mới non nớt như cô mà cũng muốn đổi phó với ta. Không phải sư phụ cô không nói cho cô biết, thuật pháp cũng cần phải có đạo hạnh sao? Cô mới nhập thể, chẳng biết cái gì, đạo hạnh còn
Nhưng tôi vừa lên lầu, trước mắt đã chuyển thành một màu đen kịt.
Tiếng áo choàng dài kéo lê trên đất vang lên phía sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, trong bóng tối, nữ quỷ đang đi về phía tôi, tôi lùi lại sau, nữ quý thấy thế nói:
Cô đi đâu cũng vô ích, kiểu gì cũng chỉ có một con
Tôi bước tới muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra với nữ quỷ, nhưng chưa kịp hỏi thì nữ quỷ đã đứng dậy xông tới, tôi không đề phòng nên bị cô ta đánh cho ngã nhào.
Tôi ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, nữ quỷ đã đến trước mặt tôi, cô ta phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, muốn chui vào cơ thể tôi. Tôi lấy xâu tiền bịt miệng đeo trên tay ném qua, nữ quỷ lập tức hét lên một tiếng,
Có điều, khi cô ta đang tiến gần đến chỗ tôi thì bị một thứ gì đó đánh bật ra,
rầm
một tiếng, cửa bị phá toang.
Tôi hoảng hồn, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, đèn trong biệt thự đã sáng, nữ quỷ cũng đã biến mất.

Cô chạy đi, tại sao không chạy nữa?
Nữ quỷ dương dương đắc ý hỏi tôi, dung mạo cô ta xi9nh đẹp yêu kiều, nhưng trong mắt tôi thật xấu xí.
Tôi đanh mặt, đột ngột tức giận hộ:
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiề6n, xá!


Chiếc gương đó ở đầu ra vậy?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương, sắc mặt anh ta rất khó coi.

Làm sao tôi biết được, tôi cũng không đưa cho cô cái gương nào, chỉ đưa tới chỗ có mấy cái bình vôi, chưa từng thấy cái gương đồng nào hết.

Thấy sắp đến giờ, tôi đành phải lên máy bay trước.
Sau khi xuống máy bay, tôi gọi cho La Quán Trinh, nhờ cô ấy đến đón tôi.
Vừa gặp lại La Quán Trinh, tôi lập tức kể cho cô ấy nghe ngay chuyện đã xảy ra, cô ấy hỏi tôi:
Ý anh ấy là sao, bây giờ cô sang ở chỗ tôi thì sẽ không có chuyện gì à?


Chắc anh ta hối hận rồi, nhưng ngại nên không về.
Tôi nhìn La Quán Trinh rồi đáp.
Nữ quỷ sững sờ một lúc, một tia sáng từ người tôi bắn ra, nữ quỷ hét lên thảm thiết rồi loạng choạng lùi ra sau suýt n5gã, hơn nữa, trên người cô ta còn bốc khói, mặt mũi cũng bắt đầu méo mó.
Tôi không dám tin câu chủ
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
lại có uy lực mạnh như vậy, nhất thời sức lực tăng lên, ánh mắt lạnh lùng:
Lớn gan thật đấy, dám bắt nạt tôi ngay tại nhà tôi.

Tôi và Quý Mạt Dương tìm kiếm cả một đêm, đến khi trời sáng vẫn không tìm thấy.

Tôi tìm một vài người tới, cô sang chỗ tôi ở trước đi.
Quý Mạt Dương không yên tâm về tôi nên đưa tôi về nhà anh ta.
Trong phòng chứa đồ bắt đầu rung chuyển, tôi trốn vào trong để tránh nữ quỷ, nhưng nữ quỷ có một đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh, rất nhanh đã phát hiện ra tôi. Cô ta đi về phía tôi, tôi biết rất có thể khả năng
mình sẽ bị cô ta nhập vào người.
Quý Mạt Dương cũng thấy khó hiểu, nhưng anh ta sực nhớ ra một chuyện bèn gọi điện thoại cho Tiểu Trương, hỏi Tiểu Trương có phải đã lấy thứ gì trong Sở Nghiên cứu đưa cho tôi rồi không.
Tiểu Trương nói có một thùng đồ mới được gửi đến Sở Nghiên cứu, vì Quý Mạt Dương sắp bán Sở Nghiên cứu rồi, cậu ta thấy một chiếc gương đồng và một chiếc lược có vẻ rất đặc biệt, muốn cho tôi xem thử
Nữ quỷ giễu cợt nói:
Có đạo sĩ nào mà ta chưa gặp chứ, thiên sư ta cũng gặp rồi, chút đạo hạnh đó của cô mà cũng đòi đối phó ta, nằm mơ à?

Biết nữ quỷ có đạo hạnh không thấp, ngay cả thiên sư cũng không sợ, trong lòng tôi chợt thấy khó chịu, chẳng lẽ mình xui xẻo gặp phải quỷ mà ngay cả thiên sư cũng không sợ sao?
không bằng một đứa trẻ ba tuổi, vậy mà muốn dùng cùng một thuật pháp đến hai lần?

Nghe nữ quỷ nói vậy tôi mới hiểu ra, tôi cầm một con dao lên theo bản năng, nữ quỷ nhìn tôi:
Cô tưởng có thể dùng thử sắt vụn đồng nát đó để giết ta sao?

Tôi gọi cho Quý Mạt Dương để nói rõ tình hình bên này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.