Chương 53: Chiếc gương đồng trong phòng chứa đồ


Tôi còn chưa đáp, La Quán Trinh đã cười:
Vậy ý cô là, vẫn chưa có ai xử lý được cô hả?



Dựa vào cô á?
Nữ quỷ tỏ vẻ khinh miệt 8đi vào trong, nói là
đi
nhưng thật ra là bay vào. Vừa vào tới, người giấy trong sân liền động đậy, nhanh chóng lao tới bao vây nữ quỷ,3 La Quán Trinh lập tức cắn lưỡi rồi

phun màu lên thanh kiếm, nữ quỷ kinh hãi gào lên đầy giận dữ.
mơ vậy.
La Quán Trinh đỡ Quý Mạt Dương dậy và đưa người vào phòng.

Cô ra ngoài trước đi, tôi tắm cho anh ta.
La Quán Trinh tự nhiên như thể đây là nhà mình và Quý Mạt Dương là chồng mình vậy, thốt ra một chữ tắm mà cũng không chớp mắt.
La Quán Trinh giống như là đang cố ý vậy, tôi nhìn cô ấy một lúc, tất nhiên tôi không tin nên cũng chẳng để tâm.
La Quán Trinh thở dài:
Tôi biết cô sẽ không tin mà, thôi bỏ đi, chúng ta nói về quan tài đồng xanh trước đi, có phải anh ta ở dưới này không?


Ừ.
Nếu như đã bị nhìn thấu, tất nhiên tôi không cần phải giấu diếm nữa, bèn gật gật đầu với cô ấy.
Tôi sốt ruột liên tục gọi anh ta, La Quán Trinh lấy ra một lá bùa dán lên người Quý Mạt Dương rồi bắt đầu niệm chủ. Tôi cũng không biết cô ấy đang làm gì, nhưng chẳng bao lâu liên cảm thấy có cái gì đó từ
phòng chứa đồ của biệt thự thoát ra ngoài. Cụ thể thì nhìn không rõ, chỉ thấy một lớp sương mù trăng trắng, hơi khác với Hương Vụ.
Thứ đó sà xuống, nhanh chóng tiến vào cơ thể Quý Mạt Dương, tay Quý Mạt Dương khẽ cử động, mí mắt nâng lên, nhưng mí mắt của anh ta nặng nề không mở ra nổi, cuối cùng lại khép lại, giống như đang nằm
La Quán Trinh ngồi ở một bên đợi máy bay, mặt mày lạnh tanh. Tôi luôn cảm thấy cô ấy rất nóng lòng muốn đi ngay, chỉ là không muốn nói ra thôi.
Sau khi xuống máy bay, La Quán Trinh đi theo tôi về biệt thự. Bước vào cổng, tiến vào trong biệt thự, đập vào mắt chúng tôi là Quý Mạt Dương đang nằm thoi thóp trên mặt đất, toàn thân lạnh ngắt, mặt mày tái
mét, gọi thể nào cũng không tỉnh.
Tôi thở phào một hơi, nhìn La Quán Trinh bằng ánh mắt sùng bái, La Quán Trinh đặt thanh kiếm gỗ đào lên bàn trong phòng cô ấy, cầm balo lên gọi tôi:
Đi thôi.


Đi đâu?


Anh ta không đến, tôi cũng muốn đi. Chẳng lẽ nói cả đời không qua lại với nhau nữa, huống chi, vòng trấn hồn đã mất rồi. Tôi cũng muốn xem xem quan tài bằng đồng xanh mà cô nói rốt cuộc trông như thế
Tôi ra khỏi phòng chờ đợi, đầu óc không thể ngừng suy nghĩ, La Quán Trinh sẽ không thừa dịp Quý Mạt Dương đang hôn mê để làm gì anh ta đấy chứ?
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến đó, tôi liền sực nhớ đến dáng vẻ Huyền Quân lúc không mặc quần áo, sợ bản thân nghĩ ngợi lung tung rồi lầm đường lạc lối nên tôi dứt khoát đi ra ngoài tìm vòng trấn hồn.
Làm mất vòng trấn hồn là thất bại lớn nhất của tôi, nhưng tôi không ngờ một vật quan trọng như vậy nói tháo là tháo ngay được.
Nói tới nói lui, La Quán Trinh vẫn không có cách lấy lại vòng trấn hồn, vì vậy những gì cô ấy nói chẳng có tác dụng gì với tôi lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng đã tốt bụng giúp đỡ tôi.
La Quán Trinh đi vòng ra sân trước, tôi quay đầu nhìn nhìn mặt đất, sau đó cũng đi theo La Quán Trinh.
La Quán Trinh bảo tôi tìm người dọn dẹp biệt thự. Đợi họ rời đi, La Quán Trinh đi một vòng trong biệt thự, mở phòng chứa đồ ra, tìm thấy chiếc gương đồng đã bị rạn nứt.
May mà Quý Mạt Dương vẫn còn sống, nếu anh ta chết, kiểu gì tôi cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Chị dâu này cũng lợi hại thật đấy.
La Quán Trinh cất la bàn, quay đầu hỏi tôi:
Cô còn muốn tìm vòng trấn hồn không?


Không biết nữa.
Tôi do dự, tôi biết có nhiều chuyện là do vòng trấn hồn gây ra, nhưng có vẻ như tôi đã quen đeo nó rồi nên cũng đã xem vòng trấn hồn này như tài sản của riêng mình.
La Quán Trinh tính toán:
Tôi tính không ra, vậy nên chắc chắn anh ta là một người rất ghê gớm. Bây giờ xem ra chỉ có thể đợi anh ta tự đi ra, nếu không, nhỡ kinh động đến anh ta, không thu dọn được thì sẽ
càng phiền phức hơn đấy. Một thời gian nữa sư phụ của tôi sẽ trở lại, đến lúc đó nhờ ông ấy xem xem thế nào. Còn về vòng trấn hồn, nếu như anh ta còn muốn cho cô thì cô sẽ nhận được, nếu anh ta không
muốn cho thì sẽ rất khó lấy, cô hãy nghĩ thoáng một chút.

Tìm kiếm hết một vòng biệt thự, tôi lại tìm ở chỗ cửa sổ mà vòng trấn hồn bay ra, thậm chí là toàn bộ khoảng sân, nhưng vẫn không tìm thấy.
La Quán Trinh ra ngoài tìm tôi. Cô ấy lấy la bàn ra bắt đầu tìm giúp tôi. Tôi nhìn qua, thấy kim la bàn chỉ vào sân sau của tôi. Chúng tôi bèn đi vòng ra sân sau. Không ngờ La Quán Trinh lại tìm thấy chính xác vị
trí của quan tài bằng đồng.
Nhưng cho dù cô ta có 9gào như thế nào, người giấy vẫn không rời khỏi.
La Quán Trinh lẩm nhẩm gì đó trong miệng, nữ quỷ rống lên:
Một thiên sư nhỏ bé 6như cô mà dám đối phó với ta, cô không đối phó được với ta đầu, ta... á!

Không đợi nữ quỷ gào hết câu, La Quán Trinh đã đâm thẳ5ng một kiếm qua, nữ quỷ bắt đầu run rẩy, La Quán Trinh tiếp tục niệm chủ cho đến khi nữ quỷ bị xé xác và biến mất ngay trước mắt.
nào.
La Quán Trinh khóa cửa, đưa tôi về ngay trong đêm.
Tới sân bay, tôi gọi cho Quý Mạt Dương, nghĩ anh ta sẽ trả lời điện thoại, nhưng chẳng thấy ai nhấc máy cả.
La Quán Trinh nói:
Thật ra quan tài đồng xanh tìm tới cô nhất định là vì có quan hệ sâu xa với cô, nếu cô muốn trốn tránh cũng không tránh được, nhưng nếu cô muốn đeo vòng trấn hồn, vậy thì chỉ có thể tìm
gặp trực tiếp anh ta nói cho rõ, như vậy mới cởi bỏ ân oán giữa cô và anh ta. Nếu anh ta muốn hại cô thì đã làm từ lâu rồi, vốn dĩ từ nhỏ cô đã chiêu gọi một số thứ, là một đám người đặc biệt. Sở dĩ mấy năm
nay cô bình an vô sự là vì sư phụ tôi đã phong ấn thiên nhân của cô.

Tôi chột dạ nói:
Trên mặt đất ở đây nhẵn nhụi trống không, chẳng có gì cả. Chắc là tìm nhầm rồi?


Cô đúng là chẳng khác gì ông anh cô, đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu thật sự không có ở đây thì sao cô phải chột dạ?
La Quán Trinh nói không chút khách khí, tôi bị cô ấy nói như thế thì không dám
lên tiếng nữa.

Mắt của người phàm trần ai cũng như nhau, chỉ có thể nhìn thấy vật trên thế gian, nhưng mắt của thuật sĩ và một số người đặc biệt được chia thành ba cấp. Mắt quỷ nhìn thấy vật âm, mắt thần linh cao cấp
hơn một chút, chẳng những có thể nhìn thấy vật âm mà còn thấy được một vài linh vật, thậm chí là thấy được những sự vật không bình thường. Còn thiên nhãn có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, thậm chí là cả
lòng người.

Tôi hỏi cô ấy:
Chiếc gương này làm sao vậy? Nữ quỷ kia đã có hai ngàn năm rồi sao? Tôi thấy chiếc gương này là của thời nhà Hán.



Chiếc gương có từ thời nhà Hán, nhưng nữ quỷ mới bốn trăm tuổi, có lẽ là qua tay nhiều người rồi mới lấy được gương. Mà chiếc gương này được lôi từ dưới đất lên nên âm khí rất nặng. Nếu rơi vào tay những

cô gái mang nặng oán thù, soi gương cả ngày sẽ dẫn đến cộng hưởng, thời gian dài sẽ cấu kết lại với gương. Chủ yếu cũng vì gương là phương tiện môi giới để nhập vào cõi âm nên chúng ta không được sử

dụng loại gương lấy từ dưới lòng đất ra, càng dùng thì âm khí sẽ càng lớn.



Nói vậy tức là, gương này có thể dùng để đi xuống âm phủ?Tôi khá tò mò về mấy chuyện như vậy.


Quý Mạt Dương không muốn cô học mấy thứ này đâu. Chừng nào anh ta đồng ý với cô rồi thì cô hằng hỏi tôi.
La Quán Trinh không chịu nói, lấy một lá bùa ra dán lên gương, niệm chú và bảo tôi trong vòng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.