Chương 59: Cô gái nhỏ nhặt được ven đường


Tôi nhìn Huyền Quân:
Tại sao trước kia tiểu cương thi này hại người?


Huyền Quân nhìn tôi một cái đầy khinh miệt, quay m8ặt sang chỗ khác, nói:
m khí ở đây rất mạnh, nhưng lại thiếu dương khí, thiếu dương khí cũng sẽ quấy nhiễu việc tu luyện của c3ương thi. Thỉnh thoảng cắn
lên được. Chỉ có thể đến đây, các chủ bên trong sẽ tìm giúp chúng ta.


Em sợ!
Cô bé cuống cuồng muốn khóc, tôi chợt cảm thấy kỳ quái.
Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân, cô bé cũng nhìn theo tôi, nhưng khi nhìn thấy Huyền Quân, cô bé giật mình lập tức trốn ra sau lưng tôi, tôi vội xoa đầu cô bé, bảo em ấy đừng sợ.

Anh này là sự thúc của chị, em không cần sợ, con người anh ấy rất tốt!
Dù tôi nói như vậy nhưng cô bé vẫn trốn sau lưng tôi không chịu ra, tôi không còn cách nào khác, đành phải tách riêng hai người ra.
Nói như vậy, chính tôi là người đã hại nó!
Nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng do nó gieo gió gặt bão, tôi cũng không cảm thấy tội lỗi nữa mà quay qua hỏi Huyền Quân:
Còn con cương thi to thì sao?

một vài ngày nữa bọn chúng cũng sẽ tìm người khác, bắt tới đây. Có vẻ như nó sắp trở thành thi vương, đã có thể thống lĩnh đám cương thi rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ mất vì cô đâu.


Vậy tại sao trước kia sư thúc không tiêu diệt nó? Giữ lại nó có khác nào giữ lại một mối họa đầu, trông sư thúc có vẻ không định tiêu diệt nó. Sư thúc nói là nó có tu vi mấy trăm năm, chẳng lẽ vì vậy nên mới
Tôi quay lại nhìn cô bé, cô bé đứng ở cửa hỏi tơi:
Chị ơi, em có thể vào được không?


Đương nhiên.
Tôi vươn tay kéo cô bé, lúc này em ấy mới theo tôi vào.
Anh ta xuống xe, chuẩn bị vào trong thì vô tình nhìn thấy tôi, bèn đi về phía tôi:
Nửa đêm nửa hôm, một cô gái như cô làm gì ở đây vậy?

Đối phương trông có vẻ chính trực, không khó nhìn ra anh ta đang làm việc ở đây, tôi liền nói:
Tôi muốn báo án. Đứa trẻ này không tìm được nhà.

Tôi quay đầu, còn cô bé ngay lập tức trốn.
Tôi chẳng hiểu sao La Quán Trinh lại như vậy:
Sao cô không có chút lòng thương người nào hết thế?


Em không biết, mẹ em dẫn em tới đây rồi bỏ đi mất. Em muốn tìm mẹ, nhưng không tìm thấy.
Cô bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, vẻ mặt đáng thương, vừa nói vừa nước mắt rưng rưng như muốn khóc.
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Vậy em có biết địa chỉ nhà mình không?

Vừa nghe tôi nói ngày mai mới đi, cô bé vội vàng rời khỏi ghế, lắc đầu với tôi.
Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại hệt như cái trống bỏi vậy.
Tôi theo Huyền Quân về, cũng không thấy gì nữa.
Đi một lúc, thấy sắp gần đến thôn Lý gia, tôi lại trông thấy một cô bé mặc váy bên vệ đường, cô bé thắt hai bím tóc, sau lưng đeo cặp sách nhìn xung quanh chỗ tôi.
La Quán Trinh dừng lại, nhìn Huyền Quân, kính cẩn gọi:
Sư thúc.

Huyền Quân ừ một tiếng rồi đi vào trong.
Tôi thở ra một hơi:
Không cần đầu, chúng ta vẫn là nên đi thì hơn!

Nói xong tôi kéo Huyền Quân muốn rời đi. Huyền Quân nhìn tôi một cái, ánh mắt cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn hất tay tôi ra rồi bỏ đi. Tôi lẽo đẽo theo sau hắn, trên đường về, tôi hỏi hắn thời gian này đã đi đâu,
Tôi không đành lòng nhìn em ấy sốt ruột như vậy, nên mới dẫn em ấy ra ngoài.
Tôi vừa ra ngoài thì nghe thấy La Quán Trinh gọi tôi:
Cô bị điên à?

La Quán Trinh buồn cười:
Còn cô thì có à?

Tôi không nhìn nổi ánh mắt khinh miệt của La Quán Trinh, ai mà chẳng có lúc cần sự giúp đỡ chứ.

Nhưng tôi vẫn còn tốt hơn cô, cô muốn chết hay sao hả, cô dọa em ấy sợ rồi đây này. Tôi lên án La Quán Trinh, La Quán Trinh liếc nhìn tôi rồi nhìn cô bé phía sau, không thèm đếm xỉa đến tôi nữa, quay người
bỏ đi.
Tôi bèn dắt cô bé vào phòng của mình, La Quán Trinh muốn nói chuyện với tôi nên tôi bảo cô bé vào nghỉ ngơi trước.

Quần áo trên người em bẩn rồi, chị dẫn em đi tắm nhé!
Tôi hỏi nhỏ bé, em ấy gật gật đầu, thế là tôi đưa em ấy vào phòng tắm.
Khi cô bé còn đang sợ hãi thì có một chiếc xe công vụ dừng lại, một nam thanh niên bước xuống.
Đối phương có dáng người cao lớn, dưới ánh đèn có thể thấy được da anh ta hơi ngăm đen, nhưng tướng mạo cũng khá ưa nhìn.

Vậy nên vua cương thi ra lệnh cho cấp dưới của nó đến dụ dỗ tôi?
Tôi bày ra vẻ mặt ngây ngô, Huyền Quân quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến tôi ý thức được có thể mình đã nói sai rồi.

Nó đã sớm dự liệu được cô sẽ đến. Vua cương thi hiểu rất rõ tính cách của cô, đoán được cô sẽ đến, nên nó cũng mai phục ở đây, nếu như cô đến rồi mà không vào, nó sẽ bắt ép cô. Cho dù cô không đến, qua
bên đường.
Lúc này mới nhìn thấy phía sau lưng tôi là một ngôi mộ nhỏ, vừa rồi tôi đã ngồi lên trên đó.

Em sợ cái gì, các chú bên trong sẽ giúp chúng ta mà.
Tôi hỏi cổ bẻ, nhưng cô bé vừa khóc vừa chỉ chỉ phía trên, sau lưng chúng tôi.
Tôi không hiểu, rốt cuộc có gì đáng sợ như vậy sao?
chết một hai người chẳng những có thể lấy được dương khí mà còn giúp cương thi tu luyện nhanh9 hơn!


Vậy tìm tôi cũng là vì dương khí sao?
Tôi buồn bực hỏi, đàn ông trai tráng chẳng phải có nhiều dương khí hơn sa6o?

Nghỉ...


Tôi bảo cô đứng dậy.
Sắc mặt của Huyền Quân không tốt, tôi đành phải đứng dậy theo lời hắn, vừa đứng dậy liền cảm thấy có thứ gì đó tóm lấy mình, tôi chạy đi nhanh hai bước, quay đầu lại nhìn bụi cây thấp
La Quán Trinh đang bận bịu trong nhà, nhìn thấy tôi liền hỏi:
Sao muộn như vậy mà cô.

Nói được một nửa, La Quán Trinh chợt thay đổi sắc mặt, còn cô bé lại vội vàng nấp sau lưng tôi.
Huyền Quân tỏ ra lạnh nhạt nhưng vẫn đi bên cạnh chúng tôi. Dọc đường tôi hỏi cô bé tên gì, ba mẹ em ấy tên gì.
Đến nơi ở của La Quán Trinh, tôi đưa cô bé vào. Vốn dĩ định ăn chút gì đó và thay quần áo rồi vào, nhưng khi đến trước cửa, chỉ có tôi và Huyền Quân bước vào, còn cô bé lại ở bên ngoài.
không thèm để ý tới nó nữa hả?


Không thì không oán gì, tại sao phải tiêu diệt nó?
Huyền Quân khinh khỉnh hỏi vặn lại, vẫn là cái vẻ cao ngạo đó.

Cô là thể chỉ âm, ngày cô sinh ra là ngày âm tháng âm năm âm, thậm chí giờ cũng là giờ âm. Đối với một vài thứ, tron5g số những vật chỉ âm, hấp thụ âm khí từ trên người cô sẽ có thể đạt được sức thúc đẩy
cực lớn, hoàn thành bước cuối cùng trong quá trình tu hành.


...
Tôi nhìn La Quán Trinh:
Cô đang nói gì vậy?

Một đứa trẻ còn nhỏ thế này, quá đáng thật!
Tôi nhìn sang phía mình, muốn giới thiệu với anh ta.
Cô bé sợ đến phát khóc, đành tôi ngồi xuống dỗ dành:
Em đừng khóc!


Cô xem bản quân là gì?
Huyền Quân tức tối hỏi khiến tôi mờ mịt không hiểu hắn có ý gì. Hắn cả giận nói tiếp:
Cái gì cũng biết à?

Lúc này tôi mới hiểu hóa ra cũng có thứ Huyền Quân không biết.

Ly Thương!
Huyền Quân lạnh lùng gọi tôi, tôi ừ một tiếng.
Hắn hơi nheo mắt lại:
Bản quân muốn bóp chết cô!


Sợ, chị ơi, em sợ!
Cô bé sợ đến mức sắp khóc đến nơi.
Tôi đang định nói gì đó thì nghe thấy La Quán Trinh lạnh lùng nói:
Nếu sợ thì còn đến nhà tôi làm gì, muốn tìm chết đúng không?


Vậy vừa rồi là thứ gì chạm vào tôi thế?
Tôi sợ chọc đến thứ gì đó không sạch sẽ nên chủ động hỏi Huyền Quân.

Cô ấy không hại người, không cần quan tâm.
Huyền Quân mà cũng có lúc lương thiện thể này, không ngờ hắn lại bỏ qua cho thứ trong ngôi mộ ấy.
Cô bé đáp:
Em không biết ở đâu, em không nhớ, em chỉ nhớ mẹ tên gì, bố tên gì, em còn có một đứa em trai nữa
.

Vậy được rồi, chị tìm cảnh sát điều tra giúp em nhé!
Tôi nắm tay cô bé, chuẩn bị dẫn em ấy đến đồn cảnh sát để khai báo.
Huyền Quân khẽ cau mày, nhưng hắn vẫn cáu gắt, ra lệnh cho tôi.

Đứng dậy!

Tắm xong, tôi làm một ít đồ ăn cho cô bé, nhưng em ấy ngồi bất động nhìn đồ ăn, liên tục nuốt nước bọt ra vẻ rất muốn nhưng lại không ăn.

Sao em không ăn?
Tôi hỏi, cô bé lắc đầu, giương cặp mắt to tròn nhìn tôi nhưng vẫn không động đũa.
La Quán Trinh bước đến gần, cô bé bắt đầu run rẩy, sợ hãi khóc:
Chị ơi, chị ơi!

Cô bé sợ tới mức liên tục gọi tôi, tôi vội vàng nói:
Cô đừng qua đây, cô làm em ấy sợ đấy! Cô hung dữ như vậy làm gì?

Tôi thấy em ấy đáng thương, thấy bên ngoài lúc này đã
nửa đêm, tôi hỏi:
Hay là ngày mai chúng ta hãy đi tìm ba mẹ em nhé, còn bây giờ mình đi ngủ trước nha?

Thấy tôi, cô bé liền chạy tới:
Chị ơi, em không tìm được nhà, chị đưa em về được không?

Tôi thấy lạ, bèn ngồi xổm xuống hỏi:
Sao em lại lạc đường vậy?

nhưng hắn vẫn không thèm để ý tới tối.
Có thể thấy, khi Huyền Quân tức giận lên thì cũng chẳng khác Quý Mạt Dương là mấy, đều lười nói chuyện.
Tôi không hiểu:
Vậy thì sao anh...
chữ
diệt
chưa kịp thốt ra mà tôi đã phải nuốt trở về. Hóa ra là vì tôi. Nếu tôi không đến thì vua cương thi đó sẽ không chết, nhưng vì tôi đến đây nên tất cả bọn chúng đều bị
tiêu diệt cả rồi.
Tôi bước đến chỗ Huyền Quân:
Sư thúc.


Sau này đi ra đường vào ban đêm đừng có ngồi lung tung.
Huyền Quân nói như vậy, tôi nào dám không đồng ý.
Huyền Quân bỗng nổi giận:
Bản quân thật sự nên đập chết cô!


Hả?
Tôi ngước mắt lên nhìn Huyền Quân, gần đây có phải hắn đã ăn thứ gì không nên ăn không, vừa nói nhiều lại vừa cáu kỉnh.
Rời khỏi núi Thu Tức thì trời cũng đã tối, đi bộ vừa mệt vừa đói, tôi muốn nghỉ ngơi.

Sư thúc, chúng ta nghỉ một lát.
Tôi đi đến một gốc cây lớn ngồi xuống.
Thầy La Quán Trinh đi rồi tôi mới đưa cô bé ra ngoài, vừa đi vừa hỏi em ấy mặc thế này có lạnh không, cô bé lắc đầu, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to tròn ngây thơ, nói với tôi rằng không thấy lạnh chút
nào.
Tôi đưa cô bé đến đồn cảnh sát, khi đến nơi chuẩn bị bước vào bảo án thì đột nhiên nói thế nào cô bé cũng không chịu vào, níu tay tôi nói mình sợ.
Tôi đành phải ngồi xổm xuống thương lượng:
Em sợ cũng phải vào. Đây là cách duy nhất để tìm ba mẹ em. Nơi này rộng lớn như vậy, chị cũng không quen biết nhiều người lắm, cũng không thể dùng loa hét
Cô bé lại trốn ra sau lưng tôi không chịu ra, tôi kéo thể nào cũng không chịu bước ra nên đành phải đứng dậy giải thích với người đàn ông, kết quả là người đàn ông đó nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Anh ta còn nói:
Đây không phải là chỗ để cô đùa đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.