Chương 60: Không hổ là anh em, đều không biết xấu hổ


Cô bé kia sợ xe cảnh sát nên không dám lên xe, chỉ đuổi theo từ đằng sau. Nhìn thấy cảnh này, tôi thật sự không đành lòng, nhưng cũng không cò8n cách nào khác, cũng may là cô bé không hề khóc.

Bước xuống khỏi xe cảnh sát, tôi trông thấy La Quán Trinh đang đợi ở trước cửa nhà,3 tôi khá lúng túng. Tề Vũ nhìn nhìn cửa lớn trước nhà, hỏi La Quán Trinh.


Người này là gì của em?
Vừa gặp La Quán Trinh, anh ta liề9n hỏi như vậy, có vẻ như họ quen biết nhau.
Tôi thấy Tề Vũ rất chân thành với La Quán Trinh, nhưng cô ấy thì lại rất lạnh lùng.
Chuyện tình cảm, sợ nhất là tình cảm đến từ một phía.
Tề Vũ chính là một điển hình.
tới nỗi tim đập thình thịch.
Tôi rụt rè nhìn La Quán Trinh, cô ấy nói:
Trước khi trời tối, cô không được phép rời khỏi căn phòng này, còn con nhóc này nữa, tránh xa cô ấy ra một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

La Quán Trinh nhìn về phía góc giường, ánh mắt thật sự có thể khiến người ta sợ chết khiếp.
La Quán Trinh nhìn tôi một cái, lại nhìn cô bé đang vội vàng trốn sau lưng tôi rồi nhìn s6ang Tề Vũ:
Em chồng tôi!


Em đang đùa đấy hả?
Sắc mặt Tề Vũ liền xấu đi, chứng tỏ suy đoán của tôi là đúng, đây là người theo đuổi5 La Quán Trinh.
Nhưng mà kể ra cũng thật trùng hợp, sao lại có thể trùng hợp đến vậy, chẳng ngờ tôi lại gặp được người theo đuổi La Quán Trinh.
Tôi dắt cô bé vào nhà trước, xem cô bé thể nào, vẻ mặt em ấy ngập tràn lo lắng, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Tôi nhìn kỹ cô bé một lúc và hỏi:
Em có phải là tiểu quỷ không?


Ừm.
Cô bẻ gật đầu, sợ tôi bỏ mặc, cô bé bèn xoay người chui xuống gầm giường, không chịu ra.
Tôi nói:
Em trốn ở bên trong chị cũng vẫn nhìn thấy em, chị cũng không đuổi em đi. Em sợ cái gì?

Cô bé nằm úp dưới gầm giường nhìn tôi, tôi bước đến bàn và nhìn đồ ăn thức uống ngon đang bày trên bàn.

Em không ra chị sẽ mang đi hết đấy?
Tôi cố ý dọa cho cô bé sợ, cô bé do dự dưới gầm giường một lúc, nhưng không những không chịu ra mà còn chui tọt vào trong.
Tề Vũ không muốn đi tới chỗ La Quán Trinh:
Chuyện lần trước nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?


Anh bị điếc à? Tôi đã nói cô ấy là em chồng tôi rồi, là em gái của chồng tôi, anh không hiểu à?
Tôi đã từng thấy sự đanh đá của La Quán Trinh khi đối phó với đàn ông, thật sự vừa vô tình vừa tàn nhẫn, có lẽ
chỉ khi đối xử với Quý Mạt Dương thì mới hơi giống một người phụ nữ. Cái giọng la lối này quả thật có chút không đỡ được, nếu tôi là người trước mắt này đây, tôi sẽ lên xe và rời đi ngay lập tức.

Tôi biết rồi.
Tôi định đi ra sân đốt cho cô bé thì La Quán Trinh lại gọi tôi.
Tôi quay đầu, nghe cô ấy nói:
Chuyện âm dương không có làm không công, cô không đưa tiên, con bé sẽ không nhận được đâu.


Vậy cô muốn bao nhiêu?
Tôi cũng không phải là không có tiền.

Tùy cô thôi.
La Quán Trinh suýt nữa nói với tôi, mấy tờ giấy vàng đó cũng không đáng tiền.
Tôi cầm một trăm tệ đưa cho La Quán Trinh. La Quán Trinh cũng không thối tiền lại, cô ấy cất túi rồi bỏ đi, lúc đi còn nói với tôi:
Muốn cho con bé ăn gì thì ném vào trong lửa, gom giấy mà cô đã đốt lại là được.
Nhớ gọi tên nó.

Nhìn bóng lưng của La Quán Trinh, tôi không khỏi thở dài, tiền đúng là một thứ tốt, đưa tiền xong, cái gì La Quán Trinh cũng chịu giúp tôi.
Tôi vội vẽ một vòng tròn trong sân, đọc tên cô bé, đốt quần áo cho em ấy rồi vào bếp lấy đồ ăn ngon ra ném hết vào, đốt xong tôi mới trở về phòng.
Vừa vào cửa, trên bàn đã bày những thứ đồ ăn đồ uống mà tôi vừa mới đốt trong đống lửa, cô bé mặc một bộ quần áo xinh đẹp đang ngồi ở đó ăn, thấy tôi thì lại vội chui xuống gầm giường.
Tôi ôm cô bé ngủ, chúng tôi cứ như vậy mà ngủ cùng nhau, nhưng thành thật mà nói thì đúng là rất lạnh.
Đặc biệt là sáng dậy tôi còn bắt đầu phát sốt, lúc La Quán Trinh đến, tôi vẫn đang nằm, La Quán Trinh sờ trán tôi rồi tức giận nói:
Giờ thì biết là khó chịu rồi chứ gì. Suy cho cùng người và quỷ vẫn khác biệt,
không thể ở cạnh nhau được.


Vậy phải làm sao?
Dù biết là La Quán Trinh đang châm chọc nhưng tôi cũng không dám nói lại cô ấy, dù sao thì cũng đang ở nhà người ta, làm sao tôi dám đối chọi với cô ấy.
La Quán Trinh bước tới lấy đi cây kéo trong tay tôi, sau đó lấy một tờ giấy bắt đầu làm quần áo, cô ấy làm vừa nhanh vừa đẹp, làm xong thì ném cho tôi:
Lúc đốt cô nhớ về một vòng tròn, ở bên trong đọc tên
của tiểu quỷ, nếu không sẽ bị những cô hồn dã quý khác cướp mất đấy.

Nhìn em ấy ăn như thể đã nhiều năm không được ăn, trông thật đáng thương.
Nhưng đáng thương thì đáng thương, người và quỷ vẫn không thể chung đường, cuối cùng vẫn phải chia cách. Tôi đã từng nghĩ đến việc giữ em ấy lại, nhưng còn gì tốt hơn so với chuyển thể đầu thai làm
người?
La Quán Trinh lấy ra một lá bùa, dán thẳng lên trán tôi, niệm mấy câu. Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không còn khó chịu nữa, qua một lúc thì hết sốt. La Quán Trinh cho tôi uống một cốc nước, đắp chăn
cho tôi và bảo tôi nghỉ ngơi một ngày, buổi tối có lẽ sẽ không sao nữa.
Tôi nói thầm mình còn có việc phải làm, tôi đã đồng ý với bé gái kia sẽ đi tìm ba mẹ cho em ấy. La Quán Trinh chợt quay ngoắt lại, quả thật còn đáng sợ hơn ma quỷ, trông thấy ánh mắt giận dữ của cô ấy, tôi sợ
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, đêm khuya chợt cảm thấy bên người vô cùng lạnh, lạnh đến mức phát run.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì thấy cô bé ấy đang rúc người vào trong lòng tôi.
Em ấy quay lưng về phía tôi, có người lại thành một cục, mông nhỏ vểnh lên, liên tục tiến sát lại gần tôi, đây cũng là lý do tôi cảm thấy lạnh.
Tôi nắm được một lúc thì em ấy chui ra khỏi gầm giường, leo lên ghế ngồi, quay đầu lại nhìn tôi một cái rồi cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Khi tôi mở mắt ra nhìn, em ấy vẫn phát giác ra, thình lình quay lại nhìn tôi, tôi lập tức nhắm mắt lại.
Cô bé lại quay sang cầm đũa lên, lúc này mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi ra đóng cửa lại, đi vào cửa hàng của La Quán Trinh tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một số mảnh giấy vàng trong cửa hàng của cô ấy.
Tôi nhở trước kia cô ấy cắt người giấy đã đặt nó ở bên dưới, tôi lấy ra một ít đo đạc rồi bắt đầu làm quần áo.
La Quán Trinh trở lại, dựa vào cửa phòng nhìn tôi, tôi làm xong thì cô ấy nói:
Bộ đồ này có làm cho tiểu quỷ ấy mặc, con bé mà mặc vào giống như mặc áo choàng dài vậy.


Tôi đâu có muốn ở cạnh, chỉ là em ấy vẫn còn tâm nguyện chưa thành trên thế gian này, tôi chỉ muốn giúp em ấy thôi.


Đến cái thân cô, cô còn chưa tự bảo vệ được, còn có thể nói ra mấy lời đó sao? Quý Mạt Dương đã nuôi lớn có kiểu gì vậy?
Trước nay La Quán Trinh chưa từng khách sáo. Cô ấy quở trách tôi là chuyện như
cơm bữa. Vậy nên mỗi lần bị cô ấy nói, tôi cũng dứt khoát mặt dày giả cầm giả điếc.
Em ấy lui vào trong lòng tôi, quay đầu lại nhìn để chắc chắn rằng tôi đã ngủ, sau đó mới rúc vào vòng tay tôi, kéo tay tôi qua, muốn tôi ôm em ấy.
Tôi chợt cảm thấy, thật ra quỷ cũng cần sưởi ấm.
Một bé gái nhỏ xíu như vậy lại bị buộc phải rời xa ba mẹ, trốn trong một nấm mồ lạnh lẽo, nghĩ đến chuyện này thôi cũng cảm thấy thế lương khôn cùng.
Thấy cô bé không ra ngoài, tôi đành phải leo lên giường giả vờ ngủ, cô bé mới chui ra.
Thành thật mà nói, tôi nên biết bé gái này không phải người, vì trên người em ấy rất lạnh. Lúc em ấy còn ở dưới gầm giường, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người em ấy.
Không biết có phải do tôi bất cẩn hay không, nếu không thì tại sao không phát hiện?
Cô bé nghe vậy vội chui tọt xuống gầm giường, tôi thấy đau lòng, bèn nói:
Cô cũng khoan dung độ lượng chút đi. Em ấy ở bên cạnh tôi cũng là do tôi bằng lòng. Cô không vui thì cứ nhắm vào tôi. Cần gì phải

hơn thua với một đứa trẻ? Em ấy còn nhỏ như vậy, không hiểu cái gì đâu.



Cô im đi!
La Quán Trinh hung dữ lên trông rất đáng sợ, cô ấy bảo tôi im lặng, tôi cũng không dám nói thêm nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.