Chương 67: Xe ma


Tôi vẫn vội níu tay áo Huyền Quân, nếu đã không đeo đèn vậy cũng phải tìm người vịn một chút chứ, tôi như bưng thế này có nhìn ra người quỷ gì đượ8c đầu. Ở đây toàn là hoa màu và cây lớn, lẽ nào bắt tôi phân biệt quỷ thì treo mình trên hạt bắp, còn người thì ngồi xổm trên cây lớn ư?

3Huyền Quân quay sang nhìn tôi, không ngờ tôi lại nhìn rõ cái dáng vẻ xoắn xuýt ấy của hắn.

Hắn nói với tôi:
Ly Thương, cô nói xem ở đây 9có thể làm gì?

Đôi mắt anh ta lồi ra, nhìn trùng trùng vào tôi.

Sư thúc!
Tôi gọi Huyền Quân, Huyện Quân quay người lại kéo tôi lên, tôi run rẩy chỉ tay về phía trước, nói với hắn rằng ở đó có thi thể.
Lúc này Tề Vũ và mấy người kia đã chạy tới, nhưng đám người bọn họ đều đứng ngay vị trí có thi thể ban nãy, tôi cũng phát hiện trên mặt đất không có thi thể nào hết. Quay đầu nhìn Huyền Quân, chỉ thấy hắn đang ôm tôi vào lòng, rũ mắt nhìn tôi.
Sư thúc, là Tề Vũ, là người đưa La Quán Trinh ra ngoài.
Tôi vội nói với Huyền Quân. Huyền Quân nhìn một cái, hắn hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của đám người Tề Vũ, cứ như vậy cất bước đi tới.
Tôi vội vàng ấn huyệt giữa mũi và miệng Tề Vũ, may mà Tề Vũ tỉnh lại, nếu không tỉnh lại có lẽ tôi phải dùng kích điện, ai bảo tôi có vũ khí phòng sởi chứ.
Tề Vũ mở mắt ra. Nhìn thấy tôi, anh ta thoáng sửng sốt, sau đó lập tức trở mình đứng dậy, dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm. Nhưng Tề Vũ trông có vẻ rất mờ mịt, giống như không biết mình đang tìm cái gì.

Tôi vừa nhìn thấy một thi thể, đối con người còn nằm trên mặt đất.
Nghe tôi nói vậy, Huyền Quân đưa tay lên điểm vào trán tôi, vẽ vẽ thứ gì đó.
Đầu tôi dịu đi khá nhiều, nhìn lại trên mặt đất, trên đất chỉ có đất ruộng và một ít cây cỏ thôi. Tôi đổ mồ hôi nhễ nhại, Huyền Quân kéo tay áo lau mồ hôi trên mặt tôi:
Bây giờ đã đỡ hơn chưa?

Tôi nuốt nước bọt, gật đầu:
Đỡ hơn rồi.
Tôi lại nhìn lên mặt đất, quả thật không có gì cả. Tề Vũ dẫn người bước sang anh ta không quen biết Huyền Quân, vì vậy nhìn tôi hỏi:
Vị này là?

Thấy anh ta tìm, tôi cũng chạy tới ấn huyệt giữa mũi và miệng cho những người khác, sau đó ba người kia cũng tỉnh lại, mọi người đều đi xuống tìm nhưng không biết tìm cái gì, cứ như bị mê hoặc vậy.
Tôi nhìn Huyền Quân đang ở phía trước, thấy Huyền Quân đang nhìn vào một nơi.
Tôi vội bước tới, nhưng khi bước tới, tôi bất cẩn vấp phải một thứ gì đó dưới chân, tôi vội vàng đứng dậy, tới khi quay lại thì thấy một thi thể đẫm máu trên mặt đất, đầu của người đó đang hướng về phía tôi, khuôn mặt máu me đầm đa khiến tôi giật mình một phen.

Các anh về đi, có sự thúc ở đây, Trinh Trinh chắc chắn sẽ không sao đâu.

Tề Vũ nhìn mấy người trên xe một cái rồi nói:
Các người về đi, tôi đi xem một chút.


Sếp.


...
Tôi xấu hổ cực kỳ, tên này đúng là vô liêm sỉ.
Tề Vũ ở bên cạnh ho khan một tiếng, tôi hỏi anh ta:
Anh họ cái gì đấy?


Hả?
Tề Vũ không khỏi thốt lên một tiếng, Huyền Quân khựng lại, nắm lấy tay tôi.

Sư thúc của Trinh Trinh.
Tôi vừa dứt lời, Tề Vũ liền vội vàng chào hỏi Huyền Quân.

Sự thúc.


Tôi không phải là sự thúc của anh, tôi cũng không muốn được gọi là sự thúc, các người trở về trước đi, chuyện của La Quán Trinh tôi sẽ xử lý.
Huyền Quân xoay người kéo tôi đi về phía trước, tôi quay đầu ngượng ngùng cười.
Nhưng ngay 5khi tôi chủ động thừa nhận điều này, hắn bỗng đanh mặt, hất tôi ra rồi đi về phía trước. Tôi vội vàng theo sau hắn, vừa đi vừa níu tay áo hắn.
Suốt dọc đường Huyền Quân không nói với tôi một câu nào nữa, có thể thấy hắn tức giận cỡ nào.
Chúng tôi đi quanh bãi ngô, đi đến ngoài bìa rừng vành đai, vành đai cây ở hai bên quốc lộ là để nâng cao độ an toàn khi lái xe, nên hai bên đều có.

Trở về đi, tôi không yên tâm, các người đừng đi theo tôi.

Tôi và Huyền Quân đi đằng trước, Tề Vũ nhanh chóng đi theo sau, anh ta ngạc nhiên hỏi:
Hai người là quan hệ gì?

Tôi còn đang định hỏi lại đã là lúc nào rồi mà anh ta còn tâm trí để hỏi vấn đề này, thì đột nhiên Huyện Quân nói với Tề Vũ:
Vợ chồng!


Ở đây là nơi đã xảy ra chuyện à?
Tôi hỏi Huyền Quân.

Ừ.
Huyền Quân đi vòng quanh, tôi cũng đi theo hắn, kết quả phát hiện cách đây không xa có một chiếc xe đang đậu phía dưới, xung quanh có ba người nằm bất tỉnh, một người khác gục trên vô lăng bên trong xe. Chắc là tài xế đi cùng.
Tôi vội nhìn, một trong những người đang nằm trên mặt đất là Tề Vũ.
Tôi nhìn quanh:
Làm gì?


Cô đoán xem?
Huyền Quân nhìn tôi, hai mắt như dân bốc hỏa, tôi nhất thời có chút lo l6ắng, hắn xem tôi như quỷ cần tiêu diệt rồi.

Tôi biết rồi.
Chắc chắn là hắn tức giận vì tôi oán thầm hắn trong lòng.
Mà bình thường đều sẽ có kênh rạch bên dưới rừng vành đai, ở những vùng ngoại ô và nông thôn vẫn thường hay thấy.
đây cách trung tâm thành phố ít nhất hai giờ lái xe, có thể thấy chỗ này xa xôi cỡ nào.
Làm gì có phương tiện gì được chứ.

...
Tôi hoảng hốt quay sang nhìn Huyền Quân, hắn đã nắm tay tôi đi về phía trước.
Tất nhiên tôi không chịu yếu thế, liền hỏi hắn:
Ai là vợ chồng với anh hả, đừng có nói lung tung, anh là sự thúc của tôi.


Đã ngủ với nhau rồi, còn không phải là vợ chồng sao?


Không được nói chuyện với người đàn ông khác.
Huyền Quân nói, hơi thở bình tĩnh hoàn toàn không xứng với câu nói độc đoán này của hắn chút nào, hắn bị tổng tài bá đạo nhập hay gì?

Tôi đưa tay sờ trán Huyền Quân, muốn xem hắn có sốt cao không.

Nhưng trên thực tế, hắn chẳng những không sốt mà còn lạnh hơn cả khối băng.

Tôi lấy tay ra, chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn, Huyện Quân nhìn tôi, ánh mắt vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Tôi cố chịu đựng, nhưng vẫn không kìm được hỏi:
Hương Vụ mặc đồ đỏ đó và anh có quan hệ gì?



Cô nghĩ thế nào?
Huyền Quân hỏi ngược lại tôi, vô số hình ảnh bắt đầu quanh quẩn trong đầu tôi, nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án chính xác, tôi đành lắc đầu.

Huyện Quận cười khẽ:
Ly Thương, một ngày nào đó cô sẽ được nếm trải cảm giác đau thấu tim rốt cuộc có mùi vị như thế nào. Mà đây đều là... những gì cô mắc nợ đấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.