Chương 68: Nữ quỷ xách đầu người


Tôi nhìn hắn rồi vội trốn ra sau lưng hắn:
Một người phụ nữ, đầu tóc bù xù, tay xách một cái đầu người đầy máu me, rất đáng 8sợ, đứng ngay sau Tề Vũ.



Vậy sao?
Huyền Quân hỏi tôi, lúc này tôi mới nhận ra có thể có một số thứ tôi có thể nhì3n thấy những người khác thì không, kể cả Huyền Quân.

Huyền Quân giơ tay lên, một cái đình nhỏ màu đen phóng qua, nho9áng một cái, người phụ nữ đó đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Hồi xưa khi còn học cấp ba, tôi có một người bạn cùng bàn, thấy gia cảnh của cậu ta không tốt, còn cảm thấy người ta bình dị dễ gần, thể là ngày thường tôi rất săn sóc quan tâm cậu ta, trái cây tôi ăn cũng chia phần cho cậu ta, dù sao thì đối với điều kiện của tôi, có thể cho cậu ta trái cây ăn cũng thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng cậu ta chẳng chút cảm kích, không những coi tôi là fan của cậu ta mà còn khiến tôi khó xử trước cả lớp chỉ để phô trương địa vị của mình.
Hôm đó tôi không thoải mái và muốn xin nghỉ một ngày, với tư cách là lớp trưởng, cậu ta đã phê bình tối trước mặt các bạn trong lớp, còn đem tôi ra làm điển hình để nêu ví dụ cho cả lớp biết hậu quả tối sẽ gặp phải.
Gặp gió thành cát, gặp nước thành mưa sa, có thể lĩnh hội ánh sáng của núi sông đất trời, có thể củng cố nền móng muôn đời ngàn năm.
Tôi là cát bụi, mà cát bụi thì sao, cát bụi thì phải cậy thể leo lên mây à?
Nhìn Huyền Quân rời đi, tâm trạng tôi không tốt, đầu óc rối bời, nghĩ đến rất nhiều chuyện nhưng điều tôi sợ nhất vẫn là nơi này tối om, âm u, khiến người ta phát hoảng.
Tề Vũ, Tề Vũ
Tôi lay Tề Vũ, hy vọng Tề Vũ sẽ tỉnh lại, nhưng Tề Vũ chẳng có phản ứng gì cả, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta bị làm sao?

Em đưa về bằng cách nào?

Chị ơi, em sợ anh ấy. Trên người anh ấy có quan khí, nhưng lại đụng phải quỷ, phá vỡ mất quan khí, nên bây giờ em không sợ nữa. Em có thể chui vào người anh ấy sau đó đưa anh ấy đi tìm bạn của mình. Tìm được rồi em sẽ về tìm chị.


Có thật không?

Sinh ra làm người, có thể đau tận gân cốt, có thể chịu đựng gió rét, nhưng nhất định không được đánh mất đi cốt cách, khí phách của mình.
Không phải anh lớn thì anh là trời, không phải anh cao thì anh có thể ngự trị mọi thứ.
Hạt bụi nhỏ bé tuy không bằng mây trên trời, nhưng cũng có thể biến hóa muôn hình vạn trạng.

Chị không đi, sư thúc của chị còn ở đây.
Sợ Tiểu Trần lo lắng nên tôi đã nói như vậy.
Tiểu Trân cúi đầu do dự một lúc rồi hỏi:
Nhưng đại nhân đã đi rồi mà?


Đại nhân?
Tôi thắc mắc, tại sao Tiểu Trần lại gọi Huyền Quân là đại nhân?
Những Tề Vũ cũng cần chăm sóc, tôi nói như vậy cũng xác định không có vấn đề gì.
Nhưng Huyền Quân lại nhìn tôi và hỏi:
Cô thích anh ta à?


... Anh nói lung tung cái gì đấy?
Tôi thật sự không hiểu đầu óc Huyền Quân bị chập mạch chỗ nào. Tôi làm vậy là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, lẽ nào tôi có thể bỏ mặc lại Tề Vũ ở cái nơi tối om thế này hay sao.
Nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ đó rời đi có chút kỳ 6quái, cô ta không phải bay đi mà trông giống lết đi hơn, không giống với những nữ quỷ bình thường khác.
Những nữ quý5 tôi từng gặp trước đây giống như vô hình, nhưng đây lại giống con người, có hình dạng, có thân thể:
Tề Vũ ngay lập tức ngã xuống đất, tôi chạy tới xem Tề Vũ, Tề Vũ đã thoi thóp thở, lúc tôi quay sang định hỏi Huyền Quân phải làm sao thì thấy Huyền Quân ngẩng đầu nhìn về một nơi không xa, ánh mắt của hắn giống như nhìn thấy thứ gì đó nên trông có vẻ rất chăm chú.

Chị... Chị ơi...
Tôi cau mày, còn đang chưa biết phải làm gì thì nghe thấy tiếng Tiểu Trần gọi tôi, tôi vội nhìn vào chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay.

Tiểu Trân, là em sao?


Chị, anh ấy không sao, em có thể đưa anh ấy trở về tìm bạn anh ấy.
Tiểu Trần nhỏ giọng nói với tôi.
Tôi còn tưởng hắn đã biến thành màn đêm rồi cơ.
Tôi nhìn xung quanh, lần này đã rút kinh nghiệm nên tôi không để ý tới hắn nữa, đến cả việc mở miệng gọi tôi cũng lười, dù sao có gọi thì hắn cũng không quay lại.
Con người tôi cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là bướng bỉnh. Anh lờ tôi một lần, lần sau tôi sẽ không cầu xin anh nữa. Dù anh có là Để vương ở trên cao xa vời còn tôi chỉ là một nô tỳ hèn mọn đi chăng nữa, muốn tôi một lần nữa củi đầu ư, cả đời này cũng đừng hòng.

Vâng.

Tiểu Trân sẽ không lừa tôi. Tôi lập tức thả Tiểu Trân ra, Tiểu Trần nhìn tôi rồi chui vào người Tề Vũ. Tôi đã bị cảnh tượng kỳ diệu này làm cho sửng sốt, nhưng tôi không có thời gian để ngây người ra đó, tôi còn phải đi tìm La Quán Trinh.
Tiểu Trân loay hoay cử động, xoay một vòng trước mặt tôi:
Chị ơi, chị có muốn đi cùng em không, ở đây nguy hiểm lắm.

Sau đó các bạn học thấy tôi đỏ mặt thở hổn hển, họ nói với giáo viên tình trạng của tôi không ổn, vậy mà cậu ta còn khẳng định rằng tôi đang đánh lừa bạn học, nói tôi không sao hết.
Giáo viên đành bảo tôi về nghỉ ngơi trước, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu, sau đó tôi ngã quỵ ngất đi.
Khi ấy Quý Mạt Dương vừa mới tiếp nhận tôi, anh ta vội vàng đưa tôi đến bệnh viện, sau đó vì việc này mà ầm ĩ một trận không vui.
Huyền Quân nhìn tôi, đáy mắt tỏa ra hàn khí bức người:
Xem ra qua hàng ngàn năm, tính nết của cô vẫn không hề thay đổi, cứ thích lưu tình khắp chốn nhỉ.


Anh nói nhảm cái gì thế?
Huyền Quân càng nói càng khiến người ta thấy tức giận. Tôi giống như hắn nói lúc nào cơ chứ, trước giờ tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch đấy nhé!
Hiện tại, Tề Vũ sống chết thế nào không rõ, chẳng lẽ tôi vứt bỏ anh ta ở đây, mặc kệ không quan tâm gì hay sao?
Chúng tôi nhìn nhau, Huyền Quân khẽ cười lạnh:
Nếu chuyện gì cô cũng làm được vậy còn cần bản quân làm gì, tùy cô thôi!

Nói xong Huyền Quân biến mất, hệt như uống nhầm thuốc vậy.
Hắn đột nhiên biến mất như thể khiến tôi giật mình, y như ma quỷ, nói biến mất liên lập tức chẳng thấy bóng dáng đầu.
Nhưng cậu bạn cùng bàn đó chẳng bị gì cả, cũng không bị buộc chuyển trường, nghe nói vì điều kiện gia đình không tốt nên không thể chuyển sang trường khác được.
Thành tích của cậu ta tốt, cuối cùng phía trường học phải xuống nước cầu xin, Quý Mạt Dương mới bỏ qua cho cậu ta.
Chỉ là, sau đó chúng tôi phân ra ngồi riêng, người bạn cùng bàn mới rất tốt với tôi, còn cậu bạn kia cũng có đến tìm tôi xin lỗi, dù tôi chấp nhận lời xin lỗi nhưng cậu ta không còn là bạn cùng bàn của tôi nữa, tôi cũng không nói chuyện với cậu ta thêm một câu nào nữa.
Tôi lập tức phát hiện, chắc chắn hắn cũng đã nhìn thấy thứ mà vừa rồi tôi nhìn thấy, hắn hỏi tôi đã nhìn thấy gì, không phải vì hắn không nhìn thấy, mà là hắn muốn xác nhận có phải tôi thật sự nhìn thấy thứ gì đó không.

Sư thúc, anh đi trước đi, tôi ở lại trong Tề Vũ.

Lúc này La Quán Trinh quan trọng hơn và cái thứ vừa bỏ chạy kia chắc chắn biết La Quán Trinh đang ở đâu.

Đúng vậy, ngài ấy là Tư Quân đại nhân,
Tiểu Trần nói vậy tôi càng thấy khó hiểu, hình như nữ quỷ của Tô Man cũng gọi Huyền Quân như thế.

Tôi hỏi Tiểu Trân:
Tư Quân là chức quan gì?



Em không biết, nhưng ngài ấy rất lợi hại, mỗi lần gặp ngài ấy là em lại sợ.
Tiểu Trân vẫn là còn quá nhỏ nên hỏi cô bé cũng không được rõ lắm.


Em đưa Tề Vũ về trước đi, về rồi thì đừng quay lại đây nữa, ngày mai chị sẽ về. Thời gian em và chị quen biết quả ngắn, không hiểu được chị, lâu về sau này sẽ hiểu, chị cũng lợi hại lắm đấy.
Tôi dõng dạc nói:
Em về nhớ phải bảo vệ sếp, đừng để anh ta sốt sắng chạy tới đây, cũng đừng để người khác hại anh ta.


Tiểu Trần gật gật đầu:
Vậy em về đây.


Tiểu Trân nói rồi rời đi, tôi nhìn Tiểu Trân điều khiển cơ thể Tề Vũ nhảy lên nhảy xuống, thật không biết nên nói gì. Một người cao lớn như vậy lại nhảy nhót trong bóng đêm, trông thật buồn cười, nhưng tôi không cười nổi.

Tiểu Trân đi rồi, tôi xoay người nhìn về phía trước, ban nãy Huyền Quân nhìn ở đó, nơi đó chắc chắn có thứ gì đó, tôi phải đi xem, biết đâu có thể tìm được La Quán Trinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.