Chương 69: Nữ quỷ xách đầu người


Khi trong lòng có nhiều thứ để suy nghĩ, đột nhiên không còn thấy quá sợ hãi nữa.

Đi được một đoạn thì thấy trước mặt có một thôn là8ng, tôi ngoảnh lại nhìn, sao lại có thôn ở đây?

Lẽ nào đã ra khỏi ngoại ô rồi sao?
Tiến lại gần, tôi hít sâu một hơi, làm g3ì có thôn làng nào, rõ ràng là một nghĩa trang.
Tôi lấy điện thoại ra tra tìm một chút, muốn biết có phải ở đây có nghĩa trang khôn9g, mặc dù tôi học ở đây nhưng tôi không hiểu nhiều về nơi này lắm.
Thứ nhất là Quý Mạt Dương luôn đưa tôi ra ngoài, thứ hai là bình6 thường tôi không thích dạo phố, cũng không thích du lịch đây đó, trong mắt tôi, chẳng có thứ gì khiến tôi cảm thấy thú vị hơn việc thăm dò5 mộ.
phào nhẹ nhõm, sờ sờ trên người, phát hiện không thấy thứ gì nên nhìn xung quanh quan sát một lúc, còn cười hỏi:
Sao lại là cô? Sự thúc và anh trai cô không đến à?

Tôi cảm thấy thật ra Huyền Quân không hề quan trọng đối với La Quán Trinh, người cô ấy quan tâm có vẻ như là Quý Mạt Dương. Vốn dĩ tôi có thể nói sự thật, Quý Mạt Dương rất lo lắng cho cô ấy, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, chợt cảm thấy cho dù tôi có nói ra, cô ấy cũng sẽ không tin, vậy chi bằng để bình tĩnh lại rồi nói sau.

Không đến.

Tôi ra ngoài, đi sang phía bên phải, ông lão nhìn tôi một lúc rồi xoay người trở về. Tôi nhìn ông lão từ xa, phát hiện tuy hai chân ông đi những ngón chân không tiếp đất, chứng tỏ ông ấy hoàn toàn không phải con người.
Nhưng tại sao ông ấy lại đuổi tôi ra?
Tôi lặng lẽ quay lại, nhìn bên ngoài nghĩa trang, ông lão đó đang đứng trước một gốc cây to, nghe ông nói:
Oan gia nên giải không nên kết, nếu cô đã một lòng muốn báo thù, cần gì phải rước phiền phức lớn như vậy, tôi thấy cô gái đó không có ý tốt, cô vẫn là nên đưa người về đi, cũng đừng liên lụy tới chúng tôi.

chọn mộ ở nơi như thế này chứ, chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Nghĩ đến đây, tôi nhìn sang một bên, quả nhiên không có người canh giữ mộ.
Bây giờ nghĩa trang đều được quản lý theo thông lệ rồi, ngay cả khi không có một cụ già nào đó canh giữ mộ thì cũng sẽ có một số người trực ban và một số nhân viên bảo vệ.
Lúc này tôi mới nhận ra đó là một đầu của một người phụ nữ, khuôn mặt trắch bệch, mái tóc đen mượt, chỉ là dưới cổ có vết máu nhỏ tí tách, thật khiến người ta sởn gai ốc.
Tôi chỉ nghe thấy nữ quỷ ma hỏi tôi:
Có đẹp không, cô xem cái đầu này có đẹp không?

Nữ quỷ vừa hỏi vừa đi về phía tôi, tôi cầm chặt đồng tiền bịt miệng trong tay, sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảnh tượng này đáng sợ quá.
Phần lớn thời gian của tôi là dùng để xuống huyệt mộ rồi.
Trên điện thoại hiển thị, quả thực có một khu nghĩa trang ở phía Nam thành phố, nhưng cũng chỉ có một ký hiệu, không có gì khác.
Không ngờ tôi lại đi đến được đây, quả là bất ngờ.
Nếu ở đây không có việc gì, vậy tôi chỉ nhìn một chút rồi sẽ đi.
Mới vừa đi vào vài bước thì nghe thấy phía sau có người hỏi:
Cô là ai, tại sao nửa đêm lại tới đây?

Tôi quay lại, trông thấy có một ông lão đứng đằng sau, ông lão khoảng chừng sáu, bảy mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng bằng vải màu xám, đang nhìn tôi bằng vé dò xét.
Tôi dừng ở trước cổng một chút rồi mới vào trong, bước qua cổng tôi nhìn sơ qua, có hàng trăm bia mộ ở đây.
Trên bia mộ có một lớp sương mù màu xanh lam lơ lửng, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra đó là gì, tóm lại là có cảm giác như sương mù, nhưng nhìn kỹ thì là âm khí.
Quý Mạt Dương nói với tôi nghĩa trang nào cũng có âm khí, chỉ là âm khí được chia thành nhiều màu. Màu trắng là âm khí bình thường, có âm hồn thì sẽ có âm khí, màu xanh lam là một số quỷ hồn không thể dây vào, ví dụ như quỷ hồn mấy trăm năm, nhưng chúng không phải loại quý vô duyên vô cớ hại người, chỉ khi thấy có khí đen toát ra dày đặc thì đó mới là quỷ hồn hại người.
Tôi chuẩn bị đập tiền bịt miệng xuống, như thể cho dù nữ quỷ không chết thì gần như cũng sẽ hồn bay phách tán, thế nhưng khi tôi giơ tay lên, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của La Quán Trinh.

Trinh Trinh!
Tôi giật mình, ngay lập tức chạy qua, tại sao lại là La Quán Trinh?
Tôi vội vàng đỡ La Quán Trinh dậy, thăm dò cô ấy có khí lạ gì không, lúc này mặt cô ấy tái nhợt. Tôi ẩn huyệt giữa mũi và miệng của La Quán Trinh, cô ấy mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy tôi, La Quán Trinh thở
Nhưng tôi phải kiềm chế, cũng không thể lùi bước.
Cô ta là quỷ còn tôi là người. Chúng tôi chỉ là khác loài, nhưng chẳng phải đều là phụ nữ sao?
Thế nên tôi chẳng có lý do gì phải sợ cô ta cả, chúng tôi bình đẳng
Nghe ông lão nói xong, tôi bước vào.
Ông lão đột ngột quay lại, một gương mặt dữ tợn đẫm máu khiến tôi hoảng hốt, nhất là khi nhìn vào cặp mắt trùng to đầy giận dữ của ông lão, tôi sợ tới mức trống ngực đập liên hồi. Lúc này khóe miệng ông lão giật giật, hùng hổ đi về phía tôi:
Tôi bảo cô đi mà cô không đi, vậy thì đừng đi nữa.
Ông lão lao về phía tôi, tôi lấy đồng tiền bịt miệng đánh về phía ông ta, ông ta hét lên một tiếng, tránh thoát được, tôi thấy ông ta không sợ, ngược lại còn nhìn vào người đối diện đang nói chuyện với ông ta.
Mấy loại ma quỷ này, bạn không được sợ chúng, bạn càng sợ chúng chủng càng không sợ bạn, còn nếu như bạn không sợ chúng nữa, chúng sẽ sợ bạn.
Tôi muốn trấn an bản thân như vậy, nhưng cho dù như thế, tôi vẫn bị sốc khi nhìn thấy thứ đối diện với ông già.
Quả nhiên là nữ quỷ tóc dài rồi tung mặc áo đỏ trước đó.
Nữ quỷ cười khì khì, phát ra thứ âm thanh kinh khủng quỷ dị, giơ tay phải, xách cái đầu lên cho tôi xem.
Người bình thường có lẽ sẽ sợ hãi khi nhìn thấy lăng mộ, nhưng tôi gặp mộ còn cảm thấy thân thương hơn gặp người rất nhiều.
Nhìn một lúc ở cổng, tôi mới bước qua.
Khi đến cổng, tôi nhìn tấm biển trên đó, đây là nơi tồi tàn nhất trong số các nghĩa trang mà tôi từng thấy, ngay cả tên cũng không có, người canh giữ mộ cũng không thấy đâu. Bình thường thì cổng lớn của khu nghĩa trang trông rất khí thế, sẽ khiến những người đến đây chọn mộ cảm thấy phong thủy tốt nên mới nhiều người, nhưng bây giờ nó lại rất tồi tàn, chắc chắn không thể giữ ai ở đây được. Ai sẽ cho người ta
Chắc cái lý do này của tôi là có một không hai trong lịch sử rồi.
Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy khiên cưỡng. Nữ quý từng bước tiến lại gần, tôi nắm chặt tiền bịt miệng:
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền... xá!

Có lẽ nữ quỷ không ngờ tôi sẽ dùng chiêu này, cô ta hét lên một tiếng ngã xuống đất, cái đầu trong tay cũng rơi xuống, ngược lại khiến tôi giật mình hoảng hốt đến phát run.
Nghĩa trang rộng lớn, nhân viên bảo vệ đều luân phiên thay ca, hơn nữa có đến mấy chục nhân viên bảo vệ, ít thì cũng có hai ba người,
Mộ không giống như một nơi bình thường, gõ mõ cầm canh cũng phải có mấy người.
đây thì hay rồi, chẳng có ai cả.
Tôi bước đến trước mặt ông lão, chủ động nói:
Tôi đến đây để tìm người. Mấy ngày trước nghe bên kia nói có xảy ra vụ án mạng, chị dâu tôi đi theo đến đây, kết quả mất tích không thấy đâu, nên tôi tới đây xem xem.


Nghe nói là có vài người chết, nhưng tôi không thấy chị dâu của cô. Cô ra ngoài đi, một cô gái trẻ tuổi như cô nửa đêm nửa đêm tới đây, cô không sợ nhưng mà tôi sợ đấy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?

Ông lão hơi không được vui, nói xong thì phất phất tay áo bảo tôi nhanh ra ngoài, lúc này tôi mới đi theo hướng ông chỉ.
Trước kia tôi từng cho rằng trên đời này không có ma quỷ nên dù Quý Mạt Dương có nói gì tôi cũng không cho là thật.
Vậy mà bây giờ lại nhớ ra tất cả.
Nhìn lớp âm khí màu trắng đó, tôi đưa mắt nhìn nghĩa trang một chút rồi đi vào trong.
La Quán Trinh thở ra một hơi, dựa vào lòng tôi, nói:
Tôi không ổn rồi, đi không nổi, hai chân giống như lún trong bùn nhão vậy. Cô ta là quỷ chết oan, tìm đến để trả thù, giết hết mấy người. Trước kia ở nơi xảy ra chuyện, có kẻ đã lừa cô ta xuống xe, rồi làm chuyện đồi bại với cô ta ở đó.

Đám người đó tàn độc lột trần cô ta rồi phân cắt thi thể bây giờ còn lại cái đầu, cô ta xách đầu đi khắp nơi tìm phần thân thể của mình, oán khí của cô ta càng ngày càng nặng, tôi không có sức lực để giải quyết cô ta, nhưng nếu không giải quyết thì cô ta sẽ tiếp tục hại người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.