Chương 72: Máu đầu lưỡi của quý mạt dương
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1451 chữ
- 2021-12-31 04:52:50
Quý Mạt Dương rút tay ra, hai đầu ngón tay của anh ra rơi xuống một giọt máu. Miệng anh ta cũng đầy máu, lúc anh ta nói chuyện8, trong miệng đã đỏ thẫm một màu.
Nữ quỷ sợ hãi tột độ, thu mình về phía cửa.
Các người là anh em?
Vậy sao?
Tôi cũng không nói thêm nhiều.
Con bé Tiểu Trân này bắt đầu học hư rồi nhỉ!
Được.
Tôi nhìn phòng của Quý Mạt Dương, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh ta, căng thẳng vì La Quán Trinh như vậy nhưng mặt mũi lúc nào cũng như hung thần, đổi lại là tôi, tôi cũng chẳng thèm để ý tới anh ta.
Tôi đi đến phòng Quý Mạt Dương xem thử, mở cửa ra, bên trong phòng không có ai cả, tôi thò đầu vào nhìn quanh một lúc, căn phòng trống không.
Tôi đi đến phòng Quý Mạt Dương, đẩy cửa vào tìm anh ta.
Kết quả là anh ta đã quẳng Tề Vũ ra ngoài, thân th5ể Tề Vũ đổ từ cửa ngã xuống đất, chẳng khác nào con của mẹ kế, không được ai quý mến.
Hương Vụ già rồi à?
Tiểu Trân đứng dậy nói:
Chị ơi, em phải đi đây. Em còn có bạn đang đợi. Em chơi với họ một lúc rồi sẽ quay lại. Tủ lạnh em cũng sẽ trông coi. Họ muốn vào sân nhà chúng ta chơi, có được không ạ?
Tiểu Trần rất nghiêm túc, nếu không tôi còn tưởng rằng cô bé học hư thật rồi.
Nếu như nằm mơ cũng không được, vậy chắc chắn là ngay cả động chạm cũng chưa từng mới được nhỉ?
Bây giờ cô ấy không thể nữa, cô ấy bị thương rồi.
Nghe tôi nói như vậy, Quý Mạt Dương nhìn tôi, ánh mắt anh ta có chút lo lắng.
Anh.
Tôi gọi anh ta, Quý Mạt Dương quay mặt đi.
Đúng vậy, em nói về Đồng Tử Mi trước đi.
Tôi khả tò mò về cái này.
Tiểu Trân nghiêm túc nói với tôi:
Đồng Tử Mi là máu của đồng nam, chưa bị phá thân, nhưng máu đầu lưỡi có uy lực mạnh nhất. Mà đám trẻ con dăm ba tuổi không hiểu chuyện, máu không vượng, dương khí không đủ, cũng không có uy lực lớn, bắt đầu từ bảy tám tuổi trở đi mới có uy lực, đến lúc mười mấy tuổi thì càng lợi hại hơn. Nhưng mà một khi phá thân, kết hôn rồi thì không được, không còn tác dụng nữa, Càng lớn tuổi sẽ càng lợi hại, giống như sếp ấy. Nhưng Đồng Tử Mi phải thuần dương thì mới đủ sức mạnh. Em hỏi thế nào là thuần dương, chính là không có lần nào hết, nằm mơ cũng không được!
Nhưng sếp đã làm thế nào mà được vậy, thanh niên trai tráng khí huyết dồi dào, lẽ nào anh ta chưa từng như thể sao?
Tiểu Trần tiếp tục nói, tôi mới nhìn sang Tiểu Trân.
Tôi quay đầu nhìn nữ quỷ:
Cô y3ên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.
Nói xong tôi thu nữ quỷ vào vòng trấn hồn.
Tiểu Trân, vừa nãy sếp chỉ là cắn rách ngón tay thôi. Làm sao Tiểu Tinh sợ được? Xem ra còn bị thương nữa.
Tiểu Trân lập tức nói:
Sếp mạnh lắm. Vừa rồi không phải máu trên đầu ngón tay. Máu trên đầu ngón tay không có uy lực lớn như vậy. Nếu lúc nãy máu rơi xuống trên người Tiểu Tinh, Tiểu Tình sẽ hồn bay phách tán, làm em sợ chết đi được. Đó là máu trên đầu lưỡi của sếp. Bọn em đều gọi là Đồng Tử Mi, là thứ có thể diệt Quỷ Vương.
Tôi nhìn cô ta, nói:
Không cần, tôi đã hứa sẽ giúp cô rồi, cô có muốn nghỉ ngơi dưỡng thương chút không, đợi khi nào cảm thấy ổn rồi thì đi tìm.
Tôi muốn vào trong vòng của cô dưỡng thương.
Vậy cô vào đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát, sếp nói chuyện này phải đợi La Quán Trinh tỉnh lại, vậy cứ đợi cô ấy tỉnh lại rồi tính. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô.
Em thấy máu trong người sếp sôi sùng sục lên rồi. Lúc anh ấy giơ tay lên, không phải là máu làm Tiểu Tình bị thương, mà là huyết quang. Em nhìn thấy huyết quang chói mắt, đáng sợ lắm!
Tiểu Trân nói như thật, tôi thắc mắc:
Em nhỏ như thế, làm sao biết được vậy?
Tôi nhìn về phía cửa, gật đầu, Tiểu Trân thấy tôi đồng ý liền chạy đi mất hút.
Tôi quay đầu nhìn tủ lạnh, người thì đã chạy mất tăm rồi mà còn bảo trông coi tủ lạnh cơ?
... Vậy em không sợ cô ta làm hại em sao?
Tôi hỏi Tiểu Trân.
Tiểu Trân lắc đầu:
Chị ấy bị thương rồi, không ra được đâu.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, bấy giờ Quý Mạt9 Dương đã bế La Quán Trinh lên, trở về phòng anh ta. Tôi mờ mịt, đúng là cùng một giuộc với nhau mà!
Còn bảo không sa6o!
Ừm.
Nữ quỷ không tỏ ra hung dữ gì nữa, cô ta gật đầu rồi chui vào vòng trấn hồn, tôi đứng dậy đi rửa ráy một chút rồi cũng nằm xuống ngủ. Ai ngờ lại ngủ mơ thấy Huyền Quân. Huyền Quân đang đứng ở cửa sổ phòng hắn nhìn ra ngoài, trong tay hắn cầm một chuỗi hạt, chầm chậm miết từng hạt một, tôi bước vào cửa, hơi mù mờ, hắn quay lại nhướng mắt nhìn tôi.
Tiểu Trân ngay lập tức bịt ngay bàn tay bé xinh lên miệng, không nói với tôi nữa.
Tôi còn muốn hỏi thì cô bé chỉ nói:
Chị ơi, chị muốn biết về chuyện Đồng Tử Mi đúng không?
Um.
Nữ quỷ ra ngoài, mặt mày đen kịt, hai mắt cũng đen, trông có vẻ nguyên khí bị tổn thương nặng, chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau, tôi quan sát nữ quỷ:
Tiểu Trân nói với tôi là sếp làm cô bị thương.
Ha?
Tôi hết sức kinh ngạc, một đứa trẻ như Tiểu Trân làm sao lại biết được chuyện này.
Tôi đành bước vào xem xét. Chẳng phải lúc trước cũng từng vào rồi sao?
Bước vào phòng, thấy cửa phòng tắm đang mở ra, quần áo của Quý Mạt Dương và La Quán Trinh được đặt ở cửa. Tôi hít một hơi thật sâu, còn cả đồ lót?
Quý Mạt Dương về phòng rồi, tôi sờ sờ vòng trấn hồn trên tay, về phòng mình trước vậy.
Vào phòng, tôi hỏi nữ quỷ:
Cô có ra ngoài được không?
Trinh Trinh vẫn chưa tỉnh, chừng nào tỉnh rồi nói.
Quý Mạt Dương đứng dậy đi về phòng, nhìn anh ta bước vào, tôi thở phào một hơi.
Anh ta bị va một cái rất mạnh rồi ngã xuống đất.
Tiểu Trân chạy tới chui vào trong cơ thể Tề Vũ, dịch chuyển Tề Vũ đến ghế sô pha nằm. Xong xuôi, Tiểu Trân đi ra, nhìn tôi hỏi:
Chị, em muốn vào lại trong vòng, em sợ chị ấy giành mất phòng của em.
Nữ quỷ nói:
Cảm ơn cô đã cứu tôi.
Thật ra nữ quỷ rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân.
Tiểu Trân nói:
Trong vòng này có một ông lão. Ông ấy bảo em vào rồi ông ấy sẽ cho em đi học. Ông ấy hỏi em nếu muốn ở lại thì phải chăm chỉ học hành, phải giúp được chị thì mới được ở lại, nếu không sẽ đưa em đi.
Ông lão?
Tôi mờ mịt nhìn chiếc vòng trấn hồn, từ khi nào mà có một ông lão chui vào trong vòng trấn hồn vậy?
Qua hơn một tiếng đồng hồ sau, Quý Mạt Dương bước ra khỏi phòng, lúc này anh ta đã mặc quần áo.
Nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương đi sang một bên ngồi xuống, nói:
Cô ta muốn hại người.
Tôi kéo Tiểu Trân sang một bên ngồi xuống, định hỏi han con bé một chút.
Tiểu Trần nhìn tôi:
Chị ơi, em muốn ăn kem. Em thấy mấy bạn nhỏ ở ngoài ăn rồi, em cũng muốn ăn.
Tiểu Trân cười vui vẻ nói:
Em bảo mà, chị rất thương em, cái gì cũng cho em ăn, thể mà bọn họ không tin!
Bọn họ là ai?
Tôi ngạc nhiên.
Bước đến cửa phòng tắm, tôi đưa mắt nhìn vào bên trong thì vừa khéo thấy Quý Mạt Dương bế La Quán Trinh đi ra, điều đáng tiếc là cả hai người đều mặc áo choàng tắm.
Quý Mạt Dương liếc tôi một cái:
Cút!
Tôi xoay người vọt ra ngoài ngay lập tức.
Thuận tiện đóng luôn cửa lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.