Chương 73: Máu đầu lưỡi của quý mạt dương
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1675 chữ
- 2021-12-31 04:52:48
Đừng nói với sếp.
Hắn bốc đồng như vậy còn không giết sư thúc mới lạ đấy.
La Quán Trinh nói.
Tôi nhất thời ngây người:8
Cô biết à?
Tôi có thể cảm nhận được người ở trong giấc mơ của cô.
La Quán Trinh quả nhiên lợi hại thật.
Chắ3c chắn là kiếp trước tôi đã làm chuyện xấu gì đó, nên hắn mới đến tìm tôi trả thù. Nếu sếp có thể đánh thắng được hắn thì còn đỡ,9 nếu không thì chịu thiệt là cái chắc.
Tôi nói xong, La Quán Trinh không nói gì, tất nhiên cô ấy cũng cho là như vậy.
Ch6úng tôi đã ngầm hiểu ý nhau, La Quán Trinh nói cô ấy vẫn còn hơi yếu nên không thể chăm sóc cho tôi, bảo tôi tự nghĩ cách mặc lại5 quần áo, nhưng cô ấy đã nói với tôi về chuyện của nữ quỷ Huyện Tình.
La Quán Trinh nói Huyện Tình từng xảy ra chuyện ở trên đoạn đường hay xảy ra tai nạn chết người, vì sao lại chết thì La Quán Trinh vẫn chưa biết, bây giờ chỉ có thể chắc chắn là chết ở đó, nếu muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có thể tìm cho ra nguyên nhân thôi.
Linh nghiệm không?
Dường như La Quán Trinh đã từng dùng cách này, tôi tin cô ấy vậy.
Tôi vội đi mua đường đỏ, dọc đường đi quả thật buồn ngủ không chịu nổi.
Lúc trước cô nói muốn giúp hoàn thành tâm nguyện rồi mới đánh tan, cô nói thật không?
Tôi biết cô có lòng tốt, không muốn giết cô ta, nhưng cô ta đã giết người rồi, quỷ giết người rồi thì không thể ở lại được. Đây là lẽ trời. Nếu cô ta không hại người, người không chết, gặp được cô, cô muốn giúp cô ta thì vẫn còn kịp, nhưng bây giờ e là không được nữa, cô ta không phải Tiểu Trân, Tiểu Trân chưa từng hại người, nhưng cô ta thì có. Vậy nên điều cô có thể làm đó là hoàn thành tâm nguyện chưa thành của cô ta, sau đó đánh tan cô ta.
Thật tàn nhẫn!
Tôi trùm chăn lại quay đầu sang một bên:
Cô ra ngoài đi.
Vào đi.
Tôi vừa mở miệng, bọn trẻ đã biến mất.
Trong phút chốc căn phòng chợt trở nên im ắng, tôi nằm trên giường, nhưng mí mắt lại rã rời buồn ngủ, như không mở nổi mắt vậy.
Tôi biết là tên Huyền Quân kia lại quấy phá, thế là tôi đứng dậy đi tìm La Quán Trinh,
Tôi nhìn La Quán Trinh:
Lỡ như dùng thể thân bị phát hiện thì sao?
Tôi cũng nghĩ, sợ bị phát hiện, lỡ như bị phát hiện thì tôi với cô đều tiêu đời.
Những gì La Quán Trinh nói cũng là điều khiển tôi lo lắng.
Bây giờ tôi cũng không trong kỳ kinh.
Cô có thể ăn chút gì đó, nhanh thôi.
Bao nhiêu?
Tôi không ngẩng đầu lên, hỏi.
Tiểu Trần chìa bàn tay nhỏ ra, đếm đếm ngón tay.
Đếm tới đếm lui, mười ngón tay chìa ra cho tôi xem. Tôi không biết làm thế nào mà cô bé có nhiều bạn đến vậy, nhưng tôi vẫn làm nhiều loại một chút. Làm xong tôi ôm hết ra sân, vẽ một vòng tròn, đọc tên của Tiểu Trân, Tiểu Trân đứng một bên, mặt dương dương đắc ý.
Chị, chỉ có một bộ thôi.
Um.
Tôi vốn cũng không có nhiều quần áo, đều bị xé rách hết rồi.
Cũng không biết Tiểu Trân về lúc nào. La Quán Trinh đi ra chưa bao lâu thì cô bé chui ra, nằm bên cạnh tôi hỏi:
Chị, khi nào em mới có thể ăn kem?
Nhanh thôi ạ!
Tiểu Trân nhanh chóng mở túi hành lý của tôi ra, lấy bộ đồ bên trong đó đưa cho tôi.
La Quán Trinh nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi lập tức biện bạch cho mình:
Tôi ra ngoài mua chút đồ thôi, cô muốn đi đâu?
Chúng tôi đi điều tra vụ án của nữ quỷ.
Vậy tôi cũng đi.
Tôi vội vàng kéo tay La Quán Trinh, sợ bị bỏ lại.
Ông lão kia vẫn còn là một ẩn số, nhưng thấy đám tiểu quỷ này tràn đầy vẻ mong đợi như vậy, sợ chúng đi ra ngoài sẽ gặp kẻ xấu hay quỷ lớn thì sẽ có chuyện, nên tôi gật đầu.
Vừa thấy tôi gật đầu đồng ý, chúng vui mừng nhảy cẫng lên, còn tôi thì nhìn chúng chằm chằm như đang nằm mơ vậy.
Bọn trẻ hú hét đủ rồi thì háo hức nhìn tôi, Tiểu Trần nằm nhoài trên chân tôi hỏi:
Chị, bao giờ em mới được dẫn các bạn về phòng mình?
Đây là bộ cuối cùng, giờ mặc lên rồi tôi phải mua thêm mới được.
Mặc quần áo xong, tôi dẫn Tiểu Trân ra ngoài, làm kem cho Tiểu Trân.
Tiểu Trân nói với tôi:
Chị ơi, bạn em cũng đến rồi, họ cũng muốn ăn nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy La Quán Trinh.
Ly Thương, chuyện này tôi sẽ giúp cô, Tề Vũ cũng sẽ phối hợp với chúng ta, vậy nên tốt hơn hết là cô tham gia cùng chúng tôi, đừng hành động một mình.
La Quán Trinh nói xong thì bỏ đi, tôi nằm trong chăn, không muốn ngủ cũng không dám ngủ.
Làm xong tôi đốt cho Tiểu Trân, khi quay lại tôi thấy Tiểu Trân đang hào phóng phân phát cho mọi người, vừa phát vừa nói:
Các bạn nhìn này, tớ đã bảo mà, chị thương tớ lắm, tớ muốn cái gì chị cũng cho tới hết.
Tôi thật sự sợ Tiểu Trân sẽ học hư, nói chuyện sao mà hào phóng thể không biết.
Tôi đi qua ngồi xuống, bọn trẻ đều đã tắm rửa sạch sẽ, trông Tiểu Trân mặc đồ mới là rõ nhất.
Nhìn thấy tôi, La Quán Trinh liền biết tôi có chuyện cần tìm cô ấy, cô ấy đi đến hỏi tôi có chuyện gì. Tôi cố chống mi mắt, thì thầm bên tai cô ấy vài câu, La Quán Trinh nhẹ nhàng nói với tôi:
Loại giấc mơ này giống như bóng đè vậy, muốn phá rất đơn giản, một là dùng máu kinh phẩm vào giữa trán, nếu không ở trong kỳ kinh thì dùng thế thân để đánh lừa.
Cách đầu tiên có vẻ hơi khó, bây giờ tôi đang không ở trong kỳ kinh.
Nhưng còn cách thứ hai thì sao?
Đợi đến khi thiêu hết thành tro, Tiểu Trân xoay người bỏ chạy, tôi đứng dậy thu dọn, thấy Tiểu Trân đi vào phòng của tôi.
Tôi cũng đi theo cô bé về phòng, trong phòng có sáu bảy đứa trẻ đủ độ tuổi lớn nhỏ, có đứa năm sáu tuổi, còn có đứa bảy tám tuổi, lớn nhất là tám chín tuổi.
Trông thấy tôi, bọn trẻ đều chui xuống gầm giường, tôi nói:
Cứ mặc kệ chị, chị chỉ nằm một lát thôi, các em cứ chơi đi, đừng phá phách là được.
Tiểu Trần nói:
Chị ấy không làm gì chúng ta đầu, các bạn ra đi.
Lúc này bọn trẻ mới chịu chui ra, nhưng chúng đều chết vì tai nạn xe cộ, đứa nào cũng rách rưới tàn tạ, có đứa còn cố tình làm rớt cái đầu xuống, tính hù dọa tôi. Ban đầu tôi có hơi sợ, nhưng nhìn một lúc thì thấy cũng không sợ nữa.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi đi ra ngoài làm quần áo, có lẽ làm nhiều nên đã quen tay, càng làm càng đẹp hơn rồi.
Quý Mạt Dương nghe chúng tôi nói chuyện, anh ta cũng đi ra tìm tôi.
Ly Thương!
Sếp, chẳng phải tôi nói với anh rồi sao, tôi phải giúp Tiểu Tình.
Quý Mạt Dương biết không thể quản được tôi, anh ta tiến đến và hỏi:
Tôi đi cùng hai người nhé?
Tôi thấy bọn trẻ vây xung quanh, tôi hỏi chúng đến từ đầu, hóa ra đều là quen biết nhau ở núi Thu Tức, chúng đều được chôn cất ở núi Thu Tức cho nên mới quen biết Tiểu Trân.
Tiểu Trần nói đã từng về đó, thể là chúng bèn tìm tới đây.
Chị, chị cho họ ở lại được không? Phòng của em rất lớn. Em đã hỏi ông rồi. Ông ấy nói nếu chị đồng ý, bọn họ có thể theo em vào trong chiếc vòng này.
Tôi sốt ruột nên mua đường đỏ tiện thể mua luôn bình giữ nhiệt, uống trước một cốc lớn. Uống xong, tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng cả lên. Để tránh đang uống dở chừng thì hết nên tôi mua ba cái bình giữ nhiệt, đổ đầy vào đó, dọc đường có thể uống tiếp.
Về đến nhà La Quán Trinh, ba bình lớn, nửa cân đường đỏ đã bị tôi uống sạch,
Tôi đi vào nhà, La Quán Trinh bước ra:
Cô đi đầu mà giờ mới về? Sự thúc mới tìm cô hai lần luôn đấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn La Quán Trinh, La Quán Trinh nhỏ giọng hỏi tôi:
Cô còn mấy ngày nữa?
Bảy tám ngày.
Vậy cô đi mua mấy cân đường đỏ đi, hôm nay đừng ăn gì khác nữa, uống nước đường rồi chuyện khi ngủ tôi sẽ giúp tôi kéo dài. Cô mua đường đỏ xong chúng ta lập tức đi điều tra vụ án của nữ quỷ. Có thể kéo dài nửa ngày, chắc là sẽ qua được thôi. Một khi đến kỳ kinh nguyệt, cô phải liên tục uống nước đường đỏ, đoán chừng có thể chịu được bảy tám ngày.
Tôi thoáng do dự, quay qua nhìn La Quán Trinh, La Quán Trinh quay đầu nhìn ra sân:
Nếu anh đã muốn đi vậy thì cử đi theo, nhưng mà anh đừng có lộn xộn là được. Có điều phải có người ở nhà, để sư thúc ở lại đi.
La Quán Trinh sắp xếp như thế này là vì tôi, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không làm thể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.