Chương 74: Oán khí ngút trời


Tôi dựa vào người Quý Mạt Dương, chẳng bao lâu sau đã tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà La Quán Trinh k8hông đánh thức tôi.

Tôi nằm mơ thấy Huyền Quân đang ngồi trong phòng tôi đợi tôi, tôi ở trong phòng nhìn hắn, đang định nói 3gì đó thì Huyền Quân đi qua. Lúc hắn đưa tay ra túm lấy tôi, tôi định tránh nhưng rồi vẫn không tránh, bị hắn ném lên giường, hằn sâ9n tới, cũng không thèm hỏi tôi ngã có đau không.
Nghe La Quán Trinh giải thích, tôi biết đã không còn kịp để quay về nữa, vì vậy tôi nói:
Vậy thì chúng ta nhanh lên, tôi muốn về một chuyến.


Yên tâm đi, sư thúc không tìm thấy chúng ta đầu. Vừa nãy cô ngủ quên à?
La Quán Trinh nhỏ giọng nói với tôi, tôi lại không dám nói với cô ấy về chuyện của Huyền Quân, tôi sợ La Quán Trinh sẽ bị dọa sợ.

Ừ, vừa mới ngủ.

Tôi đành phải thú thật:
Vì sợ anh nên tôi đã uống một chút nước đường đỏ!
Thật ra tôi không sai, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh như băng kia của Huyền Quân, tôi bỗng cảm thấy mình sai rồi.
Tôi đi sang chỗ Huyền Quân, muốn xem tay hắn có làm sao không, hắn thẳng thừng đẩy tôi ra, tôi không đứng vững nên ngã xuống.
Thật ra thì cú ngã này không đau lắm, ít nhất cũng không đau bằng lúc hắn ném tôi lên trên giường, nhưng không biết tại sao và lòng tôi cảm thấy khá khó chịu.
Tôi đứng dậy nhìn hắn, Huyện Quân hét vào mặt tôi:
Cút ra!

Tôi hơi chần chừ nhưng vẫn là tiến lại gần hắn, nói:
Vậy anh cho tôi xem chút đã rồi tôi cút!

Ai ngờ Huyền Quân bất thình lình gào lên:
Tôi bảo cô cút đi.

Ánh mắt hai người bọn họ rất hung dữ, cả hai nhìn tôi chằm chằm khiến tôi điếng người, không dám nói nữa.
Quý Mạt Dương nhìn La Quán Trinh:
Nhập vào tôi.

La Quán Trinh cũng không đồng ý:
Anh cũng không được. Hai ngày nay trên người anh không chỉ có tà khí mà còn có huyết khi nữa, sẽ đốt nữ quỷ bị thương.


Không sao đâu.

La Quán Trinh và những người khác ra khỏi xe, tôi cảm thấy Tiểu Tình cũng muốn ra nên tôi đi ra ngoài.
La Quán Trinh kiểm tra qua rồi nói với tôi:
Cô thả Tiểu Tinh ra đi, để cô ta nhập vào người tôi, cô ta và tôi đã từng tiếp xúc nên nảy sinh cộng hưởng, như vậy cũng thuận tiện hơn khi làm việc.

Lúc hắn quay lại, hai mắt đã đỏ ngầu, giận dữ tột độ nhìn tôi:
Ly Thương...


...
Tôi cắn môi, vội vàng chạy qua:
Làm sao đây? Anh nói xem làm sao bây giờ?


Giết! Tôi...


Tôi không sao, gần bình phục rồi. Bây giờ nữ quỷ không còn muốn hại người nữa, huống chi, hiện tại tôi cũng đã có cách khống chế cô ta.
La Quán Trinh nói rất chắc chắn, nhưng Quý Mạt Dương vẫn không yên tâm.

Cô không được!
Quý Mạt Dương như vậy, tôi cảm thấy có lẽ mình làm được, thế là tôi xung phong để Tiểu Tình nhập vào người tôi.
Kết quả là tôi vừa nói ra, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đều đồng thanh cự tuyệt.
Huyền Quân giơ tay lên muốn đánh tôi,
bộp
một tiếng, tôi choàng tỉnh giấc.
Tôi vội nhìn quanh:
Đây là đâu vậy?


Đây là nơi mà lúc trước chúng ta đã đến. Nữ quỷ và tôi đã gặp nhau ở đây. Chúng ta phải tra hỏi tình huống cô ta bị giết hại trước đã.

Huyền Quân hất mạnh tôi ra, làm tôi va vào cửa
rầm
một tiếng. Tôi ngã xuống, đau không chịu nổi, đưa mắt nhìn Huyền Quân thì thấy bàn tay đó của Huyền Quân bị thương nặng, lửa nóng thiêu đốt, không những thế, cả người hắn cũng không ổn, cảm giác như bị lửa thiêu đốt toàn thân.
Hắn đập tay xuống bàn, định bỏ luôn cả cánh tay nhưng không làm được.
Hắn đau đớn ngửa mặt lên trời hét lên, thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi ngây ra.

Câm miệng.

Sắc mặt Quý Mạt Dương trầm xuống, nhìn sang La Quán Trinh:
Ly Thương cũng không được.


Cô ấy có muốn cũng không được, cô ấy đang trong kỳ kinh.
La Quán Trinh đúng là lợi hại thật, ngay cả chuyện này cô ấy cũng biết.

Tại sao lại có huyết khí, huyết khí là gì?
Tôi tưởng Quý Mạt Dương sẽ có chuyện nên truy hỏi.
Có vẻ như La Quán Trinh không muốn nói ra, còn hơi đỏ mặt nói:
Huyết khí chính là dục vọng ở đàn ông. Là loại khí huyết sôi sục, tinh lực dồi dào, chỉ đàn ông mới có.

đồ?
Tôi gần như hiểu ra rồi, đoán chừng là chẳng làm chuyện gì tốt đẹp nhỉ. Tôi đi đến canh Quý Mạt Dương, nhìn anh ta:
Lẽ nào anh đã làm chuyện gì xấu sau lưng Trinh Trinh rồi?

La Quán Trinh nói vậy, tôi vẫn chưa kịp đáp lời thì nghe thấy Quý Mạt Dương phản bác:
Không được, cơ thể có còn yếu, giờ còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh nữa.

Hiếm khi tôi thấy Quý Mạt Dương bảo vệ La Quán Trinh thế này, quả là bất ngờ thật.
Chắc là bị chuyện trước đó dọa cho sợ rồi.
Sắc mặt hắn rất tệ, lạnh lùng hỏi tôi:
Cô chạy đi đâu vậy hả?

Tôi6 vội vàng lui ra phía sau:
Tôi có việc, anh làm gì cứ quấn lấy tôi thế, giữa chúng ta có ân oán gì mà anh lại đối xử với tôi thế nà5y?

Tôi la hét vùng vẫy nhưng vẫn không ngăn được Huyền Quân tiến lại gần tối. Kết quả, tay hắn vừa chạm vào tôi một cái liền kêu thảm thiết hệt như bị kim đâm. Hắn giơ tay lên, lúc này ngón tay đã bốc lửa, ngọn lửa đỏ rực giống như một lưỡi dao chói mắt khiến tôi vô giật mình. Tôi lập tức đứng dậy nhìn Huyền Quân, muốn dập lửa cho hắn, thế nhưng Huyền Quân đã đẩy tôi ra.

...
Tôi không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết tại sao lại đến nhanh như vậy.
Tôi mới uống chưa bao lâu mà!
Ánh mắt Huyền Quân lạnh lùng đến cực điểm,
Hắn lập tức dập tắt lửa trên tay, nhưng bàn tay của hắn đã hóa đen như mực.
Trông rất đáng sợ.
Hắn hỏi tôi:
Kinh nguyệt của cô ở đâu ra vậy?

Tôi buồn bực hỏi:
Làm sao có biết?



Trên người cô có hơi thở, cô không tự ngửi được, nhưng thuật sĩ chúng tôi rất nhạy cảm với mấy thứ này.
La Quán Trinh không giải thích nhiều, cô ấy nhìn Quý Mạt Dương:
Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu.


La Quán Trinh tháo một sợi dây đỏ trên người cô ấy xuống, phía trên có gắn một viên đá đen. Cô ấy kéo tay Quý Mạt Dương qua, Quý Mạt Dương muốn gỡ ra. Tôi cảm thấy hai người này thật thú vị, rõ ràng là thích nhau, có thể vì đối phương mà không tiếc thứ gì, nhưng họ lại không ở bên nhau, còn là cái kiểu sống chết cũng không chịu bên nhau.


Anh đừng cử động.
La Quán Trinh kéo tay Quý Mạt Dương lại, nhanh chóng quấn sợi dây đỏ lên và buộc hạt châu kia vào cổ tay Quý Mạt Dương.


Đây là Mông Thiên Châu, đã có từ hàng trăm triệu năm trước, là vật do tổ sư gia tôi để lại. Tạm thời anh đeo nó giúp tôi. Không biết tại sao, trên người anh có tà khí rất lớn, cũng không biết anh đã đi đầu. Sự thúc cũng nói trên người anh có tà khí, lúc trước tôi không cảm nhận được, nhưng giờ tôi cảm nhận được rồi. Chắc là do nó đã nặng hơn. Tôi xử lý chuyện trước mắt trước, xong xuôi sẽ giúp anh.



Tôi không cần cô giúp, cô tự lo cho mình đi, bản thân cô...



Tôi không cần đeo nó.
La Quán Trinh nói xong quay sang nhìn tôi:
Cô trông anh ta nhé, mấy ngày nay ẩn đường anh ta phát đen, chắc là có tai họa huyết quang, chỉ có thể trấn áp lại trước, đợi giải quyết xong chuyện của nữ quỷ rồi tính tới chuyện của anh ta! Tôi vốn tưởng cô mặt mũi hồng hào, có thể chần cho anh ta, nhưng tôi thấy cô cũng khó bảo vệ được bản thân, giữa trán cũng có một ít tà khí xâm nhập, không biết có phải cô đã làm chuyện gì không nên làm không, nhưng may mắn mà kinh nguyệt của cô đến rồi, ít nhất cô có thể tự bảo vệ mình, còn có thể che chở cho người bên cạnh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.