Chương 78: Tiểu tình biến mất


Giọng Tiểu Tình hơi run rẩy, tôi có thể nghe ra được cô ta đang rất buồn.


Sao thế?
Tôi đi sang một bên, tránh mọi người hết mức có thể, kéo 8người ta tưởng tối thần kinh không bình thường nên mới nói chuyện một mình.
Tiểu Tình nói bọn chúng đều bảo là cống nước thôi, còn kêu chỉ có một nơi bẩn thỉu ô uế mới có thể khiến oan hồn vĩnh viễn không có ngày trở mình.
Tôi buồn cười nói:
Còn không phải vì chết thảm quá sao, ai nói trấn áp được oan hồn, đã là oan hồn thì không ai có thể trấn áp được đâu.

Nhưng ngẫm nghĩ, cô ta là người chết oan, lại còn đẹp như thế, thôi vậy!

Vậy cô ngồi đó đi, tôi đi xem một chút.

Dứt lời, Tiểu Trân liền chui xuống nước. Tôi vội vàng đứng dậy muốn xuống theo, nào ngờ một tiểu quỷ ở phía sau kéo tôi lại. Con bé tuổi còn nhỏ, còn chưa lớn bằng Tiểu Trân. Thoạt nhìn chỉ mới chừng hai ba tuổi. Tôi mờ mịt, không nhớ trong số bọn trẻ lại có một đứa bé nhỏ xíu tuổi như vậy.

Chị ơi, em biết.

Tôi muốn đi xuống, Tiểu Tình hỏi tôi xuống bằng cách nào, tôi buồn cười đáp:
Đương nhiên là nghĩ cách xuống chứ sao.

Tôi lấy con dao trong balo ra, chặt vài cây gỗ, dùng dây buộc lại rồi chuẩn bị xuống nước thử.

... Vậy cô chạy đi.
Nghe tôi nói xong, Tiểu Tình không nói gì nữa.
Tôi nào biết, nếu tôi thả Tiểu Tình đi, tội lỗi của tôi sẽ càng lớn, mà Tiểu Tình cũng sẽ vì tôi mà không chạy được. Nhưng cô ta có tính toán của cô ta, tôi không biết được, cô ta cũng không nói với tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ tiểu quỷ này, còn nhỏ tuổi, nhem nhuốc bẩn thỉu, toàn thân còn bốc mùi hôi, con bé kéo tôi mà vẫn còn hơi sợ tôi, thấy tôi nhìn, con bé vội vã rụt tay lại.
Tôi ngồi xổm xuống:
Em là quỷ nước ở nơi này hả?


Vâng.
Con bé sợ tôi, nhút nhát gật đầu.
Tôi bật cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mềm của con bé, bé có một đôi mắt to rất đẹp.
Tôi bật đèn mỏ kiểu đội đầu, cầm chắc tấm ván gỗ dùng làm mái chèo, đi xuống cống nước thổi.
Đây là địa điểm xử lý nước thải. Thành thật mà nói, tôi thật sự không chịu nổi. Thảo nào Tiểu Tình không chịu xuống!

Thôi bỏ đi, kiếp sau cô báo đáp tội cho tốt nhé.
6

Tôi không có kiếp sau. La đại sư nói, tôi đã giết người nên không thể nhập luân hồi. Nếu tâm nguyện của tôi đã hoàn thành thì phải đánh tan5 hồn phách của tôi đi.

Tôi nhìn kỹ đằng kia, nếu nói là cổng nước thổi, vậy chính là chỗ này rồi.
Tôi nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi Tiểu Tịnh:
Cô có thể cảm ứng được phần thân thể của mình ở đâu không?

Tôi đeo mặt nạ phòng độc lên, lấy những thứ có thể dùng trong balo ra, sau đó dặn dò Tiểu Tình đừng động vào balo của tôi, Tiểu Tình gật đầu nói cô ta biết rồi.
Tôi bắt đầu dùng một cây gỗ dài tìm kiếm trong cống nước.
Tiểu Trần và đám bạn của cô bé nói với tôi rằng chúng có thể xuống nước tìm. Tôi nhìn cống nước thổi, đành nói:
Thôi đừng, để chị tìm cho. Nếu không được nữa chị sẽ gọi điện thoại cho đội cứu hộ gần đây.


Chị, bọn em giỏi lắm đó, bọn em cũng không sợ nước, không tin để em xuống cho chị xem.


Nhưng mà...

Tiểu Tình rất buồn, hình như khóc rồi.
Bên đó hơi lộn xộn dơ bẩn, mà nước thải sẽ phải chảy xuống vùng trũng phía dưới, đó là một chỗ chứa nước thải lớn, phía dưới có nhà máy lọc nước.
Nước trong công sẽ được lọc sạch, sau đó sẽ chảy vào tiếp.

Vớt được hay không thì cũng phải đi xem mới biết.
Tôi gọi taxi đưa Tiểu Tình đi đến con sông đó, đến nơi nhìn xuống, làm gì có cống rãnh hôi hám nào? Nước trong hào sạch sẽ và trong suốt như gương, được xử lý để khi nhìn xuống, trên mặt có nốt ruồi cũng có thể nhìn thấy.
Tôi hỏi Tiểu Tinh có phải những kẻ đó đã nói dối không, chẳng có cống rãnh hôi thối nào ở đây cả.

Tôi không lên đầu, tôi sợ ngã xuống.
Tiểu Tình ngồi một cách tao nhã trên tảng đá bên bờ, lắc lắc đầu, vẻ mặt rất dè dặt.
May mà cô ta là quỷ, nếu là người thì tôi sẽ lên đá cô ta xuống rồi. Tôi vì cô ta mà trèo non lội suối, bôn ba mấy cây số, cô ta thì hay rồi, nhẹ nhàng thốt ra một câu sợ ngã xuống, tôi thấy cô ta sợ bẩn thì đúng hơn.
Con bé nhìn tôi rồi mới buông tay ra, chạy xuống dưới nước. Tất cả đều đi xuống hết rồi, tôi đứng trên cống nước thổi quan sát.
Rất nhanh sau đó, đám Tiểu Trân kéo theo một cái bao lớn từ trong công nước thổi ra. Đứa nào đứa nấy đều ướt nhẹp. Tôi không có thời gian để ý đến chúng, vội kéo cái bao to sang một bên mở ra. Quả nhiên bên trong là một bộ xương vừa đen vừa hôi, thịt đã thối rữa từ lâu.
Đám Tiểu Trân lập tức ngoi lên, thể là phía trên cống nước thổi xuất hiện một loạt mấy cái đầu nhỏ.
Đám Tiểu Trân kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa bé bên cạnh tôi, khiến con bé hơi sợ hãi vội trốn ra sau lưng tôi, nhưng tôi đã kéo bé ra. Con bé nhìn đám Tiểu Trân ở dưới, cất giọng non nớt:
Em biết thân thể của chị gái kia ở đâu.


Tôi lại giết người rồi, La đại sư nói tôi làm tổn hại dương thọ 3của cô.


Cô không tổn hại dương thọ của tôi, tôi cũng chưa chắc sẽ sống lâu trăm tuổi. Biết đầu kiếp trước tôi làm nhiều chuyện ác, giết ngư9ời cướp của thì sao.


Vậy em tìm giúp chị nhé, chị sẽ đưa em về nhà có được không, sau này em sẽ đi theo chị.


Không ..
Con bé cúi đầu, không nói gì nữa. Tôi nắm tay tiểu quỷ nhìn xuống cống nước thối:
Mấy đứa lên đây trước đi, để Tiểu Bảo dẫn các em đi.

Tôi đi dọc theo sông, tôi không rành bên này lắm, chẳng hề biết ranh giới của nó là ở đầu.
Nhưng cuối nguồn nước ắt hẳn phải có phân nhánh sông. Quả nhiên, tôi tìm được thật. Lúc ba giờ chiều, tôi tìm được nơi xả nước thải ở một khu rừng rậm phía Nam thành phố.
Tôi tìm hồi lâu đã đến đêm khuya, nghe thấy Tiểu Trân nói với tôi:
Chị ơi, bọn em giúp chị.

Lúc này tôi mới nhớ tới bọn trẻ Tiểu Trân. Bấy giờ tôi cũng thật sự mệt quá rồi nên dựa sang một bên nghỉ ngơi.

Tôi không cảm ứng được, tôi đúng là hồn phách, nhưng tôi chỉ có thể cảm nhận được phần đầu của mình. Thật ra đã lâu rồi tôi không cảm nhận được thân thể mình có cảm giác ra sao.

Tiểu Tình nói như vậy, tôi không muốn nghe nữa, tôi nói với cô ta:
Vậy cô đợi tôi, tôi sẽ xuống tìm.

Cô ta nói rằng muốn tìm thấy xác, sau đó đặt chung lại cùng một chỗ rồi hỏa táng, tìm một nơi có phong cảnh đẹp để chôn cất.
Tôi hỏi cô ta có biết thân xác mình ở đầu không, Tiểu Tình nói cô ta đã tra hỏi được rồi, bọn chúng ném xác cô xuống cống nước hôi thối của sông bảo vệ thành phố. Cô ta nói đã nhiều năm như vậy rồi không biết có vớt lên được không.
Tôi làm xong thì trời cũng đã tối, Tiểu Tình ra khỏi vòng trấn hồn, hỏi tôi sao chiếc bè lại nhỏ như vậy, còn chưa đầy một mét.
Tôi liếc nhìn Tiểu Tình:
Vậy chẳng phải tiết kiệm hơn sao, cô cũng lên đây đi, nằm lên người tôi này.

Tiểu Trân là người hiểu chuyện nhất, tuy tuổi còn nhỏ nhưng em ấy chính là thủ lĩnh của đám nhóc này.

Em xuống đây, dẫn bọn chị đi.
Tiểu Trần vẫy vẫy tay, còn nói:
Xuống đây nào, chị đỡ em.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.