Chương 79: Tiểu tình biến mất


Con bé nhắc tôi điểm này. Tôi nắm tay em ấy và hỏi:
Em ngã xuống từ khi nào?


Con bé nhìn tôi một lúc, đáp:
Em không 8nhớ nữa. Lúc trước em đi chơi với mẹ, có một người tới ôm em đi. Bọn họ đòi tiền, còn không cho em ăn. Mẹ em đưa tiền cho bọn 3họ xong, họ ném em xuống dưới này, em chìm xuống rồi không lên được nữa.
Tề Vũ giải thích với tôi rằng ba mẹ của đứa trẻ đều là dân kinh doanh, mấy năm trước đứa trẻ bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi năm triệu tệ. Kết quả, tiền đã đưa rồi nhưng con gái họ vẫn không quay lại.
Họ vẫn luôn tìm kiếm con mình cho đến bây giờ, không ngờ lại ở đây.
Nhìn thể nào cũng không phải là kiểu người mà tôi thích.
Đột nhiên tôi nhận ra, thích một người không hề cần lý do gì cả, nhưng không thích cũng chẳng cần phải có lý do!
Ly Thương!
Hôm nay Trần Tử Dương còn cố tình ăn diện, nhưng gã càng như thế này tôi lại càng bài xích.
Chôn xong, tôi nói:
Lại làm một chuyện pháp luật không dung thứ, đợi thêm chút rồi tìm một ngày trời trong nắng đẹp nào đó đi đầu thú!

Tiểu Tình buồn cười nói:
Cô đã hủy thi diệt tích rồi, ai mà tin được cô?

Vụ án này rất phiền phức, Tề Vũ sợ tôi gặp chuyện, tôi bèn nói mình đến đây để tự tử, rơi xuống và vướng phải thi thể đứa nhỏ nên mới phát hiện ra.
Ba mẹ của đứa trẻ nghe nói tôi tự tử, bèn khóc lóc tới khuyên tôi, vừa cảm kích vừa khuyên nhủ tôi.

Anh ta ngoại tình, là một giáo viên mà lại đi thích học sinh của mình.
Tôi nói vậy, Triệu Đỉnh lập tức quay lại nhìn tôi bằng vẻ mặt tức giận.

Thế là cô liền buông tha cho anh ta à?

Con bé vừa kể vừa bắt đầu khóc, tôi lau khuôn9 mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của em ấy, nói:
Đừng khóc, Tiểu Trân, các em đi kéo hài cốt của Tiểu Bảo lên đây luôn nhé.


V6âng.

Theo lời Tiểu Bảo chỉ, đám Tiểu Trân cũng kéo được hài cốt của Tiểu Bảo lên. Hài cốt đã thối rữa dưới bùn lầy, n5hưng khung xương vẫn còn hoàn chỉnh.
Tôi lại lau rửa một lần nữa, sau đó mới gọi điện thông báo cho Tề Vũ.

Tiểu Tình, tôi không biết quy tắc của ma quỷ, nhưng tôi không thẹn với lòng. Giết người đền mạng, thiếu nợ thì phải trả. Xét theo lẽ phải, quả thật có nên đợi người rửa sạch oan khiến cho cô, nhưng xét ở một góc độ khác thì bọn chúng đã giết hại cô, cô chỉ trả thù mà thôi. Còn chuyện tôi giúp cô, tôi cũng phải trả giá cho việc làm của mình. Như La Quán Trinh đã nói đó, tôi tích được âm đức, nhưng tôi cũng tổn hại dương thọ. Nhưng tôi không để ý. Con người sống trên đời phải làm chút chuyện gì đó mà mình thích, chỉ cần cho rằng việc đó là đúng đắn, không làm hại đến ai, vậy là đủ rồi. Quả thật cô đã hại người, nhưng bọn chúng cũng hại có. Nếu bây giờ bọn chúng còn sống, có lẽ sẽ còn có một Huyện Tình tiếp theo ở ngay trước mắt. Vì vậy trước khi chúng ta gặp nhau, cô đã giết chủng, sau khi chúng ta gặp nhau, tôi cũng không thay đổi gì. Thiên đạo luân hồi, sẽ không có ai bị đối xử tệ bạc cả!

Tiểu Tình rơi nước mắt khiến tôi sững sờ, tôi luôn tưởng rằng nước mắt của quỷ có màu đen, không ngờ nước mắt của Tiểu Tình lại là màu trắng trong suốt.

Tôi cũng không muốn bỏ qua cho anh ta, nhưng tôi không đánh lại anh ta.
Tôi cố tình tỏ ra tủi thân, thấy vậy Triệu Đỉnh nói muốn giúp tôi, tôi bèn gọi điện thoại cho Trần Tử Dương, hẹn Trần Tử Dương ra gặp mặt.
Triệu Đỉnh lái xe đi tìm Trần Tử Dương, tôi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trên xe.
Tôi ôm đầu người trong tay, lưng đeo balo đựng phần xương cốt, đi ra khỏi nhà tiến về phía núi Thu Tức. Tiểu Tình từ đầu đến cuối không nói một câu nào, còn tôi đi bộ hết cả nửa buổi đêm mới tới được núi Thu Tức.
Tôi tìm một nơi ở đó, lấy những thứ mang theo ra đặt xuống, nhân lúc không có ai, tôi đổ một loại bột hóa học lên hài cốt của Tiểu Tinh.
Tôi thấy tuổi tác Triệu Đỉnh cũng không còn nhỏ nữa, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao đến giờ anh ta vẫn chưa có bạn gái rồi.
IQ đã đáng lo ngại, EQ càng đáng ngại hơn nữa.
Tôi tưởng đứa bé kia sẽ chạy đến, nhưng con bé mờ mịt trốn sau lưng tôi không chịu ra, không ngờ nó lại không nhận ra ba mẹ mình.
Ngẫm kỹ lại thì em ấy đã ở dưới cống nước thổi sáu năm rồi, không nhận ra ba mẹ nữa cũng không có gì lạ.

Cô đã từng quen bạn trai chưa?
Triệu Đỉnh nhiên hỏi tôi, tôi ngẫm nghĩ một lúc mới đáp.

Từng quen, hồi đại học có quen bạn trai, chia tay rồi.

Tôi quay lại nơi ở của La Quán Trinh trước, bỏ đầu của Tiểu Tình ra. Đêm hôm khuya khoắt, không có ai trong sân cả, nhưng khi tôi ra đến cửa thì bị La Quán Trinh chặn lại.
Tôi nhìn La Quán Trinh, cô ấy hỏi tôi:
Cô đang làm gì vậy?


Có một số thứ, căn bản không phân biệt nhà nào với nhà nào.

La Quán Trinh lấy một lá bùa đưa cho tôi, lúc xoay người đi còn dặn tôi nhớ về sớm.

Tại sao?
Hình như đàn ông đều rất hay tò mò chuyện này, tôi nhìn Triệu Đỉnh, từ tận đáy lòng tôi muốn nói cho anh ta biết rằng sau này nếu có quen bạn gái, tuyệt đối đừng hỏi mấy câu như vậy.
Lúc nào cần nói sẽ tự nói, chứ đột ngột hỏi vậy sẽ khiến người ta mất tự nhiên.
Nhưng cô ấy đột nhiên nói:
Nhớ niệm vài câu chủ Vãng Sinh.


Chẳng phải cô là đạo sĩ sao? Chú Vãng Sinh là của nhà Phật mà, đúng không?


Nửa đêm nửa hôm không ngủ, anh chạy tới cổng trường làm gì, xuất trình chứng minh thư ra đây!

Trong lúc Triệu Đỉnh đang tự gây rắc rối thì tôi đã khom lưng rời đi rồi.
Tôi quay đầu nhìn Tiểu Tinh:
Làm cũng đã làm rồi. Cho dù không ai biết thì chính bản thân tôi cũng biết, tất nhiên cũng sẽ nói rõ ràng.


Vậy mà cô còn làm chuyện này?

Anh ta lập tức điều tra vụ án mất tích năm đó, muốn tìm ra kẻ bắt cóc rất dễ dàng, đặc biệt là bắt cóc trẻ em.
Chẳng bao lâu sau, ba mẹ của con bé đã đến. Ba mẹ em ấy đều còn rất trẻ, hơn nữa còn là người có thân phận địa vị. Hai người nhìn thấy hài cốt của con gái mình thì khóc lóc không thôi, khóc đến lặng người.
Tề Vũ dẫn người đến, nhìn thấy hài cốt của Tiểu Bảo, anh ta vô cùng kinh ngạc, hỏi tôi làm thế nào tìm được, tôi nói lúc tôi tìm hài cốt của Tiểu Tình thì tìm thấy nó.

Hài cốt của Tiểu Tình đầu?
Tề Vũ đang thăm dò tôi, tôi bất động nhìn anh ta, cũng không chớp mắt, sau đó anh ta quay mặt sang, nói thôi bỏ đi.
Tôi giả vờ sợ hãi trốn sang một bên xe, Triệu Đỉnh xông lên ngăn Trần Tử Dương lại, đẩy gã một cái:
Lùi lại.

Trần Tử Dương khó hiểu hỏi:
Anh là ai?

Hài cốt của con bé đã được đưa đi, ba mẹ con bé vô cùng biết ơn tôi. Tề Vũ phải xử lý vụ án nên bảo Triệu Đỉnh đưa tôi lên xe, nhìn thì có vẻ là đi cùng tôi, nhưng thật chất là trong chúng tôi.
Lên xe, tôi đang nghĩ cách thoát khỏi tầm mắt của Triệu Đỉnh. Triệu Đỉnh rất vui khi gặp lại tôi, anh ta liên tục nói chuyện với tôi, tôi chỉ im lặng nhìn anh ta, Triệu Đỉnh cũng không phát hiện là tôi có tâm sự.

Tôi mang đầu Tiểu Tình đi chôn.


...
La Quán Trinh nhìn tôi, hai mắt sáng rực như đuốc.
Lúc tôi châm lửa, Tiểu Tình hỏi tôi:
Cô không sợ sao? Lỡ có người tìm thấy cô thật, cô lại hủy hài cốt, cô cũng sẽ không giải thích rõ ràng được.

Tôi tập trung châm lửa nên không ngẩng đầu, lửa bùng lên, vì đã chuẩn bị đồ dùng từ trước nên khi đốt cũng sẽ không ảnh hưởng tới cánh rừng.
Đã một ngày một đêm rồi, không biết Huyền Quân đang ở đâu, tình hình ra sao rồi.
Xe dừng lại, Triệu Đỉnh xuống xe. Trần Tử Dương rất vui khi nhìn thấy tôi, vội vàng chạy qua chỗ tôi. Tôi đứng bên ngoài xe và nghĩ, sao tôi có thể thích Trần Tử Dương được chứ, lại còn thích lâu như vậy. Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Tôi và Tiểu Tình đều không nói chuyện, kết quả mới đốt ra được một nắm tro.
Tôi chôn nắm tro đó xuống đất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.