Chương 80: Thứ gặp phải trên máy bay
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1700 chữ
- 2021-12-31 04:53:07
Bất kể như thế nào, tội dung túng cho ma quỷ hành hung là lỗi của tôi, bắt tôi đi.
Tôi đưa tay ra, chờ Tề Vũ bắt mình.
Tề 8Vũ dở khóc dở cười, đứng dậy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, anh ta bật cười. Nhưng mà nói thật, anh ta cũng rất bất đắc dĩ!
Các cô không hổ là chị dâu em chồng nhỉ, cái khác không chơi, tiền trảm hậu tấu chẳng ai thua kém ai!
Cuối cùng Tề Vũ cũng thừa 9nhận La Quán Trinh là chị dâu của tôi rồi, về điểm này xem như anh ta cũng có chút phong độ lịch thiệp của một người đàn ông đấy. <6br>
Tề Vũ kéo tôi lên xe, chở tôi trở về nhà La Quán Trinh.
Rốt cuộc anh ta cũng không bắt tôi.
Ngẫm nghĩ cũng thấy đáng đời anh ta, miệng không tích đức, người ta đã chết rồi, ngay cả Diêm Vương cũng không quản chuyện quá khứ trước đây, thì liên quan gì đến anh ta? Nếu tôi là nữ quỷ, tôi cũng sẽ tìm anh ta tính sổ:
Nhưng tài xế đó cũng không phải chỉ gặp quỷ đánh tường một lần, La Quán Trinh nói, vì Quý Mạt Dương có tà khí trên người nên ban đêm dễ dây phải một số thứ, vậy nên mới đụng phải chuyện của người tài xế này, còn cứu tài xế một mạng, nếu không thì đêm hôm đó chính là ngày xui xẻo nhất của tài xế, không có Quý Mạt Dương thì anh ta chết chắc rồi.
May mà hôm đó huyết khí của Quý Mạt Dương thịnh vượng, chứ nếu không thì Quý Mạt Dương cũng sẽ xảy ra chuyện.
Còn nói tổ tiên linh nghiệm hơn bất cứ thứ gì, lúc nguy cấp tổ tiên có thể phù hộ cho cả nhà bình an.
Nói tới thì có rất nhiều việc, nhưng vấn đề của tài xế này đều là lỗi của anh ta, là anh ta không tin chuyện ma quỷ, chẳng những không tẩy rửa thân thể mà còn không chịu lau sạch xe. Bảo anh ta rửa tay soi gương thì anh ta không chịu, đưa pháo cho anh ta đốt mà anh ta cũng không đốt, lại còn tiện tay vứt vào thùng rác.
Anh ta còn chẳng nói được câu nào tử tế, đi nói chuyện của người chết khắp nơi, cho nên mới bị cuốn vào.
Người đó là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi. Tôi không thể nhìn ra tuổi thật của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta trạc tuổi tôi. Hơn nữa, anh ta còn mặc một bộ đồ Đường kiểu cổ điển tinh tế màu đen tuyên.
Cảm giác đầu tiên của tôi là nghĩ, còn trẻ mà ăn mặc như vậy thì không biết cốt cách người này cứng nhắc cỡ nào.
Tôi đang nhìn thì Quý Mạt Dương kéo tôi, tôi quay sang nhìn Quý Mạt Dương, anh ta hỏi tôi:
Cô đang nhìn gì vậy?
Tôi ngủ một giấc trên máy bay, quả nhiên nằm mơ thấy quan tài đồng xanh.
Chỉ là lần này tôi mơ thấy quan tài đồng xanh không phải là nằm im lìm một chỗ như lúc trước, mà giống như đã mất đi vẻ lộng lẫy thiêng liêng ngàn năm, không còn là chiếc quan tài đồng xanh ngày trước nữa. Vốn dĩ tôi định tới gần xem xét thì bỗng nhiên tỉnh mộng.
Một người đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười lịch sự nói:
Làm phiền rồi!
Chỉ là ngày nay con người ta không còn tin vào những điều này nữa, vậy nên cũng không hiểu.
Nhưng nghe anh ta giải thích xong, tôi lại thông suốt rất nhiều, cũng nhớ ra một chuyện.
Năm đó Quý Mạt Dương dẫn tôi đến một thôn làng nọ để thăm dò mộ, và chúng tôi đã gặp phải một chuyện lạ. Có một đứa trẻ trong một gia đình kia, nghe nói đêm nào nó cũng tỉnh dậy mộng du, người nhà cũng không biết phải làm sao. Cứ hễ nửa đêm là đi ra khỏi nhà, đợi đến sảng khi gia đình thức dậy thì đứa trẻ đó hoặc là ở ngoài ruộng, hoặc là ở trên núi, hỏi nó có chuyện gì xảy ra thì nó chỉ lắc đầu.
Theo như Quý Mạt Dương nói, ban đêm đừng nhắc cũng đừng nghĩ tới ma quái quỷ thần, không có việc gì thì đừng nhắc tới.
Tức là, quỷ thần đều có cảm ứng, nếu cứ nghĩ tới nhắc tới mãi thì sẽ tự dưng triệu họ đến thật.
Còn người tài xế ác miệng kia, anh ta nói từ nhà tang lễ cho tới nghĩa trang, rồi từ nghĩa trang nói cho tới lúc về nhà, cho nên đã vô duyên vô có triệu nữ quỷ đến, là anh ta phạm phải tội bất kính với người đã khuất.
Mấy ngày nay La Quán Trinh rất bận rộn, chuyện Quý Mạt Dương có tà khí trên người trước đó vẫn chưa kịp giải quyết thì người tài xế kia đã tìm đến tận nhà, nói anh ta đã trốn trong miếu hai ngày rồi, không dám ra ngoài, vừa qua hai ngày anh ta liền vội vàng chạy tới đây.
Ngoài ra, Trần Tử Dương lại đến tìm tôi, truy hỏi tôi cái người tối hôm đánh nhau với gã là ai, còn hỏi có phải tôi và Huyền Quân đã chia tay rồi không.
La Quán Trinh xử lý chuyện của người tài xế kia trước. Nghe nói là khi người tài xế đi đến nhà tang lễ, anh ta đã nói những câu bất kính với nữ quỷ, ra nghĩa trang cũng không nói được câu nào dễ nghe, lốp xe của anh ta chạy qua đá nên xóc nảy một chút, liền mắng một câu lái xe cho người đột tử thật xui xẻo.
Theo quy tắc, xe cộ từng đi tới nhà tang lễ và nghĩa trang, đặc biệt là người chết oan thì phải rửa sạch thân thể, lau sạch xe.
Tôi không hiểu mấy quy tắc này, chỉ nghe Quý Mạt Dương nói tẩy rửa thân thể là để tẩy đi hơi khí không sạch sẽ bám trên người, và phải soi gương, tốt nhất là nên chải đầu vài cái để gương xua đuổi mấy thứ không sạch sẽ đó đi.
Tuy gương là vật trung gian của cõi âm, những gương cũng là pháp khí trong tay các thuật sĩ, nếu như sử dụng đúng cách thì nó sẽ có uy lực kinh người.
Quý Mạt Dương nói dây pháo và bùa đào giống như câu đối Tết vậy, thời xa xưa chúng được dùng để xua đuổi tà ma quỷ quái, sau này trở thành một phong tục của con người. Có ghi chép rằng: Mùng Một tháng Giêng, gà vừa cất tiếng gáy, mọi người thức dậy đốt pháo để xua đuổi ma núi ác quỷ.
Vì vậy sức công phá của dây pháo này cực lớn, chỉ là thường bị người ta xem nhẹ mà thôi.
Quý Mạt Dương còn nói, vào thời cổ đại, mọi nhà đều phải đốt pháo vào dịp Tết để cầu một năm bình an, chẳng những có thể xua đuổi ác quỷ mà còn để đảm bảo một năm an lành.
Vì vậy, chuyện của Quý Mạt Dương đang vô cùng cấp bách, phải điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì mới được.
Chỉ có điều, dù tôi đã hỏi Quý Mạt Dương nhiều lần nhưng anh ta cũng không nhớ mình đã gặp cái gì ở đầu, chỉ nhớ chuyện chiếc gương đồng lúc trước.
Không tìm được câu trả lời, La Quán Trinh muốn đưa Quý Mạt Dương về một chuyển, tất nhiên cũng đưa tôi về cùng.
Giống như gương bát quái hay kính chiếu yêu, gương cũng có thể phản chiếu chân thân của yêu ma quỷ quái.
Soi gương phải rửa tay, rửa tay là để tẩy sạch âm khí, Quý Mạt Dương cũng không giải thích nhiều.
Lau xe thì cầm một dây pháo nhỏ, khi rời khỏi nghĩa trang thì đốt.
Đêm đó là Quý Mạt Dương ôm đứa trẻ trở về, sau đó Quý Mạt Dương mua rất nhiều pháo và đốt sạch chúng trong một đêm.
Nghe nói sau đó đứa trẻ không sao nữa.
Tôi hỏi Quý Mạt Dương có chuyện gì, anh ta nói có một vài tiểu quỷ, hù dọa chút là được, còn muốn đứa trẻ đó bình thường thì đến ngày giỗ phải bái tổ tiên nhiều một chút!
Nhưng Huyền Quân5 cũng không quay lại, kể từ hôm đó trở đi, tôi đã luôn đợi chờ ở cửa, chờ Huyền Quân quay về.
Đáng tiếc hai ngày nay hắn cũng không về, mà đối với tôi, hai ngày này dài đằng đẵng giống như vũ trụ tận thế vậy, không nhìn thấy cái gì, cũng không đợi được cái gì.
Với lại, tôi phát hiện ra một điều, chiếc chuông đeo trước ngực tôi đã biến đâu mất, không biết là tôi tự làm mất nó hay là đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là không thấy nữa. Tôi tìm khắp nơi, bao gồm cả ở chỗ cống nước thối và nhà máy lọc nước, nhưng Tiểu Bảo nói với tôi ở cống nước thổi và nhà máy lọc nước đều không có, mà điều duy nhất tôi nghĩ đến đó là khi tôi đến công nước thối, chiếc chuông đã không thấy nữa, nếu không thì sao lại không tìm được thế này.
Trùng hợp là năm đó chúng tôi đi dò mộ, đến sống trong ngôi nhà đó.
Tất nhiên tôi không tin chuyện này, lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ, tưởng rằng khoa học có thể giải thích mọi thứ.
Những đêm đến tôi liền nghe thấy có gì đó lướt qua trên đầu mình, tôi ngồi dậy thì thấy Quý Mạt Dương cũng đã dậy, anh ta bảo tôi đừng nhúc nhích, làm động tác túm lấy răng nanh rồi bỏ đi.
Tôi ngạc nhiên:
Anh không thấy hả?
Một người đàn ông cao lớn như vậy, anh ta không nhìn thấy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.