Chương 82: Thể không bỏ qua


Tôi ngây người đứng ở ngoài cổng, Quý Mạt Dương chảy máu nhiều như vậy, anh ta tụng kinh thế nào được?

Chữ Phạn phân tán 8rải rác cho đến khi phủ kín khắp nhà, tôi dần dần không thấy Quý Mạt Dương đầu nữa, tôi đập mạnh vào cửa sổ, hét thật to.

Anh, anh ơi...


Nhưng bất kể tôi có hét thế nào, mãi cho đến khi khe hở cuối cùng trên tấm kính bị chữ Phạn chặn lại,9 Quý Mạt Dương cũng không đáp lời tôi, cũng chẳng quay đầu nhìn.
Tôi nhìn cô bé, hỏi:
Tiểu Trân,5 các em giúp chị mở chỗ này ra, chị muốn vào đó.

Tiểu Trân có vẻ rất khó xử, nhìn tôi lắc đầu, tôi hỏi cô bé:
Không có cách nào sao?

Tiểu Trân suy nghĩ một lúc rồi đáp:
Bọn em sợ lắm. Chữ Phạn trên kính là phù văn Kim Cương. Bọn em không dám chạm vào nó. Chạm vào sẽ tan thành tro bụi. Sếp đáng sợ lắm!

Tôi đứng bên ngoài la hét, chợt nghe thấy Tiểu Trương gọi ngoài cổng:
Ly Thương, ra đây!

Tôi nhìn Tiểu Trương ở đằng xa, trên người Tiểu Trương treo đầy bùa chủ màu vàng, giống như một kẻ tâm thần mới chạy ra khỏi bệnh viện vậy, cậu ta không dám đi vào nên đứng hét ở cổng.
Tiểu Trân cũng kéo tôi muốn tôi rời đi, nhưng tôi không chịu, Tiểu Trân mới nói:
Chúng ta nghĩ cách cứu sếp và La đại sư.


Đáng sợ ư?
Tôi nhìn về phía biệt thự, anh ta chẳng đáng sợ chút nào, tại sao Tiểu Trần lại sợ anh ta?

Chị, chị đi nhanh đi, lát nữa đồng bọn của thế kia sẽ tới, hắn ta sẽ làm hại chị đó.
Tiểu Trân kéo tay tôi muốn tôi rời đi, tôi thảng thốt nhận ra, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tôi hỏi Tiểu Trần:
Đồng bọn của hắn?


Ly Thương, khi em nhìn thấy tờ giấy này, anh nghĩ em đã an toàn rồi. Còn nhớ phong ấn mà anh từng nói với em không?

Tôi cố gắng bình tĩnh nhớ lại những lời Quý Mạt Dương từng nói, nhưng anh ta nói với tôi nhiều thứ quá, tôi nhất thời không thể nhớ ra nổi, tôi nhắm mắt lại cố hết sức lục tung kí ức, cuối cùng cũng nhớ ra phong ẩn mà anh ta từng nói qua.
Tôi nhớ có một lần khi chúng tôi xuống huyệt mộ, nhìn thấy hoa văn kỳ quái, lẽ ra nên tiếp tục đi sâu vào bên trong những Quý Mạt Dương lại bảo đừng vào nữa vì có phong ấn.
Đừng đi khảo cổ nữa.
Anh trai, Quý Mạt Dương!

Tôi hít mũi, buồn cười tới mức bật khóc. Quý Mạt Dương làm gì có sự nghiệp, sự nghiệp lớn nhất của anh ta chẳng phải là tôi hay sao?

Vâng, sếp đã đến một nơi và lấy đồ ở đó. Người của bọn họ đông lắm, muốn tới tìm sếp.


Nhưng mà anh ta nói chưa từng đi đến đấy.
Đến lúc này tôi vẫn khăng khăng cãi, thật ra tôi biết, Quý Mạt Dương sẽ không thể nào không biết bản thân đã làm gì. Anh ta không nói chỉ là không muốn tôi biết mà thôi.

Chị, chúng ta mau đi thôi.
Tiểu Trân kéo tôi đi, nhưng tôi không chịu, tôi đập cửa, muốn gọi Quý Mạt Dương ra.
Tôi tiếp tục đọc, Quý Mạt Dương tiếp tục nói:
Vậy nên anh không chết, chỉ là bị phong ấn ở một thế giới khác, một nơi khác thôi.
Ly Thương, chúng ta tạm thời xa cách rồi sẽ có lúc gặp lại nhau, đợi anh xử lý chúng xong, sẽ ra ngoài.
Bây giờ em tiếp quản Sở Nghiên cứu và sự nghiệp của anh, phải ở yên giữ nhà, chăm sóc tốt cho bản thân nhé.
Trong lúc ngồi đợi ở sân bay, tôi hỏi Tiểu Trương:
Nghe nói sếp đã đi tới đâu đó lấy đồ về nên mới chọc phải mấy thứ này, cậu biết đúng không?

Tiểu Trương kinh ngạc:
Vậy sao?

Tiểu Trương còn giả ngốc với tôi, vậy thì tôi cũng sẽ giả ngốc với cậu ta, cậu ta không nói gì tôi liền quay mặt sang chỗ khác.
Tiến tôi về đến Nam Thành, Tiểu Trương nói bạn gái cậu ta muốn mua một ngôi nhà để kết hôn với cậu ta, thể là vội vàng đi mất.
Cậu ta đi rồi, tôi quay lại nhà của La Quán Trinh, phát hiện nơi đây đã được dọn dẹp gọn gàng. Chìa khóa nhà và một số hóa đơn điện nước đều để ở cùng một chỗ.
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, lấy chiếc bùa hộ mệnh mà Quý Mạt Dương đưa cho tôi ra, mở ra xem thì thấy bên trong có một tờ giấy.
Tôi hỏi Quý Mạt Dương phong ấn là gì, Quý Mạt Dương nói phong ấn là để gom một số thứ lại với nhau, không để cho chúng thoát ra, còn bảo thật ra phong ấn chính là một thế giới khác.
Mặc dù ngoài cửa đã dán giấy niêm phong để nhốt lại rồi, những thứ đó chỉ là không ra khỏi cánh cửa này, nhưng chúng vẫn còn tồn tại, chỉ là ở một thế giới khác thôi.
Tôi nhớ lúc đó Quý Mạt Dương cảm thán, nếu như thứ bị phong ấn chỉ có mặt âm thì còn đỡ, chứ nếu có hai mặt âm dương, bên trong sẽ đại chiến không ngừng, âm dương gặp nhau, mãi mãi không bao giờ dứt!
Mà giống như cố ý chừa phần ở cổng ra, vài bóng đen đang lần lượt đi vào, tôi chỉ nhìn thấy họ đi vào, chẳng thấy ai đi ra cả. Cho đến khi xe chạy đi khuất xa, tầm mắt không thể thấy biệt thự nữa, tôi mới quay lại nhìn Tiểu Trương.
Tiểu Trương trông rất buồn cười, toàn thân dán đầy những lá bùa màu vàng, nhưng tôi cười không nổi, cũng không muốn cười.
Điều duy nhất tôi muốn biết đó là hiện giờ Quý Mạt Dương ra sao?
Tôi mới hỏi:
Có thể cứu được không?


Có thể, nơi này sẽ sớm bị văn tự Kim Cương của sếp phong ấn. Bọn họ một khi đã vào thì không thể ra được nữa, sếp và La đại sư cũng không ra được, nhưng mà họ sẽ không chết, chỉ cần tìm thấy huyệt của thứ đó, xử lý những thứ trong đó thì ở đây sẽ không sao nữa, sếp và La đại sư cũng sẽ ra ngoài.

Tôi không hoàn toàn tin những lời Tiểu Trần nói, nhưng khi con người ta đã mất lý trí, đặc biệt là khi đi đến đường cùng, bất cứ điều gì do bất cứ ai nói đều sẽ dễ dàng được tiếp thu, miễn là phát triển theo chiều hướng tốt.

Tiểu Trương, sếp sẽ chết sao?
Tôi hỏi Tiểu Trương, Tiểu Trương vội vàng nói sẽ không sao cả, cậu ta còn cười với tôi, dùng nụ cười giả vờ đó để an ủi tôi.
Cậu ta vừa lái xe vừa gọi điện thoại đặt vé, nhưng tôi phát hiện ra, cậu ta đặt vé cho tôi về chỗ La Quán Trinh,
Xe chạy thẳng tới sân bay, Tiểu Trương xé mấy lá bùa trên người xuống, đích thân tiễn tối về.
Tôi nhìn Tiểu Trương, nhớ lại lời căn dặn của Quý Mạt Dương, tôi bèn quay người đi qua chỗ cậu ta.
Nhìn thấy tôi, Tiểu Trương lập tức đẩy tôi vào trong xe, khóa chặt cửa xe rồi lao đi như gió.
Tôi quay đầu nhìn biệt thự, mấy chữ Phạn đó đang từ trong nhà lan ra ngoài từng chút một, phủ kín mặt đất, bao vây toàn bộ căn biệt thự.
Tôi đột nhiên phát hiện, trời tối rồi!

Chị ơi!6

Là giọng của Tiểu Trân, tôi nhìn Tiểu Trân, cô bé đang đứng bên cạnh kéo tôi.
Tôi đứng dậy định đi ra ngoài hít thở không khí thì trông thấy Trần Tử Dương đi tới, gã thấy tôi liền vội vàng bước qua, kéo tôi lại nói muốn làm lành với tôi. Bây giờ nhìn thấy Trần Tử Dương, tôi chỉ muốn đập cho tên này một trận. Nếu như không có Trần Tử Dương, tôi đã không phải đến nơi này.

Những năm đó tôi và Quý Mạt Dương đều khảo cổ rất yên ổn, từ khi chúng tôi đến đây, mọi chuyện rắc rối cứ lũ lượt kéo đến, đều là lỗi của Trần Tử Dương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.