Chương 83: Thể không bỏ qua


Cửa đóng lại, cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, nhìn kỹ tôi rồi hỏi:
Sao cô lại vào đây vậy?



Đánh người!



Đang yên đang lành sao lại 8đánh người?
Người phụ nữ có mái tóc ngắn đã được duỗi, mặc áo màu hồng xanh, quần đen, còn quấn một dải khăn lụa màu vàng rất độc đáo, nước da trắng3, nụ cười cũng rất ôn hòa, đặc biệt là đôi mắt, ấm áp như một dòng suối ẩm vậy.
Kết quả là, chuyện tôi đánh Trần Tử Dương đã được bỏ qua.
Khi rời đi, tôi nhấn mạnh nhiều lần rằng tôi không bị sao hết, cũng không phải tinh thần thất thường.
Những người nhân viên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thông cảm, đặc biệt là nữ nhân viên cảnh sát kia. Cô ấy nói thể loại đàn ông ngoại tình cặn bã như Trần Tử Dương không cần cũng tốt, sẽ có người tốt hơn đợi tôi, bảo tôi về nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát, sau đó làm việc chăm chỉ, nghĩ về những chuyện vui vẻ nhiều hơn một chút.

Con 6bé này, bực tức thì cứ la hét lên, chứ em đánh người làm gì?
Người phụ nữ nói nhiều nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, sau khi cô ấy n5ói chuyện với tôi, tôi lại thấy bình tĩnh hơn.
Cô ấy ngồi dựa sang một bên. Trò chuyện một lúc, cô ấy nói với tôi là mình đã bỏ rơi đứa con của mình nên bị bắt nhốt, tôi ngước lên nhìn cô ấy, nhưng tôi không nói gì cả, chuyện của người ta có liên quan gì đến tối đầu.
Nhưng cô ấy còn kể, khi cô ấy sinh con gái ra thì con gái cô ấy đã chết rồi, còn nói con gái được sinh trong mộ thất.
Cô ấy đưa tay ra định chạm vào mặt tôi, còn chưa kịp chạm vào thì đã biến mất rồi, tôi lập tức nhào sang, nhưng đột nhiên tỉnh giấc.
Mở mắt ra, trước mắt làm gì có ai, chỉ có mỗi mình tôi thôi.
Tôi đứng dậy đi ra cửa, tôi dùng sức đập cửa hét lên:
Người đầu, mau lại đây!

Tiểu Trương mở cửa tầng hầm, ra hiệu cho tôi đi vào, tôi nhìn cậu ta một cái, cầm lấy chìa khóa rồi đấy Tiểu Trương vào trước, Tiểu Trương bất đắc dĩ nói:
Tôi không có ý định nhốt cô!


Muốn cũng vô dụng, cậu nhốt tôi được một ngày chứ không nhất được cả đời, tôi sẽ thoát ra được thôi!

Cửa đóng lại, tôi đưa mắt nhìn quanh tầng hầm, Tiểu Trương bước lên phía trước.
Tiền giấy mệnh giá một trăm triệu đến hàng chục tỷ rơi đầy đất khiến cậu ta sợ tới mức tái mặt.
Tôi chỉ chỉ:
Đây là tiền tối cực khổ tích cóp, cậu nhận lấy đi, chúc cậu tân hôn vui vẻ!


Chuyện này không đùa được đầu!
Tiểu Trương vội vàng thu dọn, sợ người khác nhìn thấy, sau đó nhào tới thương lượng cùng tôi, muốn tôi rời đi trước.
Tôi xoay người rời đi, thật lâu sau Tiểu Trương mới gọi:
Ly Thương!

Tôi khựng lại một lúc mới quay lại, vừa quay lại đã thấy Tiểu Trường chạy tới, vẻ mặt rất khó xử:
Bây giờ sếp không rõ sống chết, tôi biết cô rất sốt ruột. Trước đây tôi nghĩ không khả thi, tôi hoàn toàn không thuyết phục được cô. Nếu như cô đã muốn biết, vậy cô theo tôi qua đây, còn đi hay không đi là chuyện của cô, nhưng tôi sẽ không đi với cô đâu.

Tôi chưa nói gì thì Tiểu Trường đã xoay người đi về phía Sở Nghiên cứu, tôi bèn đi theo cậu ta.
Lúc rời đi, tôi nghe cô ấy nói với đồng nghiệp rằng đàn ông cặn bã nên đi làm thái giám để bớt hại người.
Tôi quay lại nhìn người phụ nữ, thấy cô ấy đã bay thùng rác, tôi vội bỏ đi.
Chỗ thị phi không nên ở lại lâu, vẫn là về sớm chút thì tốt hơn.
Tôi nhìn Tiểu Trương, nói:
Nếu cậu cảm thấy tiền mừng này ít, trở về tôi sẽ cho cậu một biệt thự sang trọng, một chiếc Rolls Royce, một...

Tôi nhìn ngón tay mình, ngẫm nghĩ:
Máy bay hay là tàu thủy, cậu cứ nói, chỉ cần cậu có thể nghĩ ra được, tôi đều sẽ cho!

Tiểu Trương ngượng ngùng:
Ly Thương, sếp là vì muốn tốt cho cô thôi!

Tôi đi tìm Tiểu Trương, còn chuẩn bị một bao lì xì thật to.
Lúc tôi đến Sở Nghiên cứu, nghe nói Tiểu Trương là người đại diện phụ trách ở đây, tức là nếu không có tội thì mọi việc đều phải nghe theo ý cậu ta.
Trông thấy tôi, Tiểu Trương khá hốt hoảng, tôi tiện tay ném phong bao lì xì dày cộm qua, Tiểu Trương bắt lấy, mở ra xem xong giật mình ném đi.
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Cô ấy nói với tôi:
Ly Thương thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách mà.

Tôi nhìn cô ấy, hỏi:
Chị là?


Tôi cũng là muốn tốt cho cậu mà, nếu không được nữa tôi cho cậu mười người đàn ông khỏe mạnh nữa, cậu thấy thế nào?
Tôi nhướng mắt nhìn Tiểu Trương, sắc mặt Tiểu Trương đã tái nhợt,

Ly Thương, cô quá đáng rồi đấy!


Tôi còn có thể quả đáng hơn nữa, đến bước đường cùng không ai bên cạnh, cậu đoán xem sẽ như thế nào?

Tôi đã từng gặp nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt 9nào ấm áp như vậy cả.
Vốn dĩ tôi không muốn nói, nhưng nhìn cô ấy một hồi lại muốn trả lời.

Bực tức, không kiếm được!


Chắc là ngủ mê rồi, phòng cô đây là phòng đơn, cô có khuynh hướng bạo lực, còn muốn ở hai người à?
Nói xong người đó bỏ đi, tôi quay phắt lại nhìn nơi đó, bỗng nhiên bật khóc.
Khó khăn lắm tôi mới gặp được mẹ của mình, thế mà lại bỏ lỡ.
Nhân viên bị dọa một phen, còn tưởng tôi bị thần kinh nên vội vàng gọi điện bảo bác sĩ đến, bác sĩ chẩn đoán sơ bộ cho tôi, nói rằng tinh thần tôi thất thường.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên đã chạy đến, lúc này đã là nửa đêm, người ta đang mê man ngủ, còn phải dậy quản tôi.

Làm sao thế?


Người mới vừa tới đây đâu rồi?
Tôi chỉ sang một bên hỏi, người nọ nhìn phòng giam phía sau tôi.

Ly Thương, tôi biết cô giỏi văn nhất, mắng người cũng không hề có một câu thô tục nào, cô đừng làm khó tôi nữa, cô nói thẳng ra xem nào?
Tiểu Trương bất lực, tôi nhìn cậu ta chằm chằm.

Thề không bỏ qua!

Tiểu Trương buồn bực:
Chẳng liên quan gì cả!

Được, vậy tôi đi đây, chúc cậu sống vui vẻ, sống lâu trăm tuổi!

Trở lại chỗ ở của La Quán Trinh, tôi thu dọn một chút rồi đặt vé máy bay trở về.
Về đến trước căn biệt thự, tôi phát hiện hình như biệt thự đã tan hoang hơn, chỗ nào cũng đổ nát, hơn nữa còn đầy vẻ u ám.
Tôi không vào, chỉ đứng ở cổng một lúc rồi bỏ đi.
Tôi đi theo cậu ta đến ngăn tủ trên vách tường mà tầng hầm trưng bày, Tiểu Trương lấy chìa khoá tra vào ngăn tủ, dùng tay ấn mật mã, tôi đẩy Tiểu Trương ra, khom lưng cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào dải kính phía trên, lách cách một cái, ngăn tủ đã được mở ra.

Tiểu Trương thở dài:
Tôi cũng không biết chìa khóa này có tác dụng gì nữa. Sếp nhất quyết đưa nó cho tôi, còn nói đề phòng tình huống bất thường xảy ra.


Nghi vấn của Tiểu Trương cũng từng là thắc mắc của tôi ngày trước. Lúc trước tôi cũng hỏi, nhưng Quý Mạt Dương không nói với tôi. Bây giờ tôi biết tại sao rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.