Chương 84: Xuống mộ


Thông thường, thước Thiên Bồng là pháp khí lớn thứ ba của Đạo gia. Hình chạm khắc trên đó là Mặt trời Mặt trăng, hai mươi tám ngôi sa8o, Tam Tinh, Bắc Đẩu Thất Tình, Nam Đầu Lục Tỉnh, còn có một cái là thần lực và thành hiệu của Thiên Hồng Nguyên Soái.

Đạo t3hư ghi chép rằng, cành đào bị nhổ ra là điềm dữ, còn nói hậu duệ vì gậy đào mà chết, vật này chính là thước Thiên Bồng.
Lúc này tôi mới đưa tiền cho anh ấy, mà lúc vừa đặt tiền xuống, tôi lấy một lá bùa bình an ra nhẹ nhàng nhét xuống dưới ghế.
Tài xế rời khỏi, tôi quay lại nhìn khung cảnh trước mắt, trước mắt lúc này là núi, trên núi đã dày đặc mây mù.
Tôi cười:
Biết rồi!

Tôi quay người rời đi, ngay lập tức chạy đến nơi Quý Mạt Dương từng đến, trước khi đi tôi cũng có dùng điện thoại để tìm hiểu về nơi này.
Từ đ9ó có thể thấy được uy lực của nó, mà tôi cũng từng thấy ở những nơi khác rồi, chẳng qua chỉ là mấy thứ tôi thấy ở nơi khác đều cảm g6iác không mạnh bằng vật kỳ lạ này.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Trương, hỏi:
Là cái này phải không?


Với lại anh ấy nói tất cả đều liên quan đến thước Thiên Bồng, bảo tôi bất kể như thế nào cũng không được mang thước Thiên Bồng ra khỏi tầng hầm, tránh rước họa vào thân.

Còn gì nữa không?
Tôi hỏi Tiểu Trương Tiểu Trương chần chừ một hồi rồi dừng lại nhìn tôi.
Ly Thương, vì sếp gặp chuyện nên tôi cũng có điều tra qua, trước khi anh ấy có được thước Thiên Bồng thì đã từng đi tới một nơi.
Tiểu Trương lấy ra một cuốn sổ, mở ra cho tôi xem tất cả tư liệu mà cậu ta tra được.
Tôi lấy xem, là ghi chép về việc Quý Mạt Dương ra ngoài một mình, còn có cả những nơi mà Quý Mạt Dương đã đi vào thời điểm đó, đã điều tra những gì, kiện hàng chuẩn bị cũng ghi lại đầy đủ.
Sau khi xuống máy bay, tôi lập tức bắt taxi đến địa điểm được đánh đầu trên cuốn sổ. Tài xế nói là một nơi dân cư thưa thớt, hỏi tôi đến đó làm gì, còn bảo nghe khẩu âm của tôi không giống với người bản địa.

Bạn trai tôi lên núi, anh ấy đi leo núi với bạn bè rồi chết ở đó, tôi muốn đi xem.

Hóa ra, lúc Quý Mạt Dương xuống mộ không có ai dò huyệt cho anh ấy, cũng không có ai giúp đỡ, thậm chí đi lúc nào, Tiểu Trương cũng không thể nói rõ được.
Nhưng Tiểu Trương nói với tôi một chuyện, có lẽ là chuyện trước khi tôi đi về nhà La Quán Trinh không bao lâu, trước khi quan tài đồng xanh bị mất.

Lúc đó sếp đứng ở cửa, ánh mắt rất cay độc. Ban đầu tôi tưởng anh ấy nhìn tôi, sau này mới biết anh ấy đang nhìn thước Thiên Bồng, nhưng anh ấy đã mang thước Thiên Bồng ấy đi rồi, dặn tôi không cần phải ngạc nhiên làm gì?


Ừm, sau đó thì sao?

Tài xế đã dừng xe, tôi nhìn ra bên ngoài, mây đen phủ kín bầu trời, sấm chớp đùng đoàng ngay trước mắt, cảnh tượng đáng sợ hệt như ngày tận thế trong phim.
Tôi còn chưa xuống xe thì đã cảm thấy gió lạnh đang cuồn cuộn thổi tới.

Ly Thương, trí nhớ5 của cô tốt thật. Trong này ít nhất cũng có hơn hai trăm thứ, tôi còn không nhớ nổi, thế mà cô vừa nhìn đã tìm ra ngay.
Tiểu Trương bắt đầu nịnh nọt tôi.
Thật ra không phải trí nhớ tối tốt, là vì thước Thiên Bồng này không giống với thước Thiên Bồng khác.
Tiểu Trương hơi do dự:
Tôi cũng không biết thước Thiên Bồng có vấn đề, nhưng vào ngày sếp đến Nam Thành tìm cô, anh ấy đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng trong két sắt ở phòng làm việc tại Sở Nghiên cứu có để một số lá bùa, bảo tôi cầm đi, còn dặn tôi chỉ cần nhận được tin tức từ anh ấy thì lập tức ra khỏi nhà chạy đi đón cô, sau đó bằng mọi cách phải đưa cô đến Nam Thành, đến nơi rồi thì phải rời đi ngay, còn lại đừng quan tâm làm gì cả. Sau này giao lại Sở Nghiên cứu cho tôi, anh ấy cũng từ phong bể mình, cũng không cần tối can thiệp.


Ừm.


Sau đó thì tôi không biết nữa, những thước Thiên Bồng đã từng xuất hiện một lần, trong phòng trưng bày của Sở Nghiên cứu của chúng ta. Hôm đó tôi đến lấy đồ, nhìn thấy nó được đặt trên bàn. Vừa lúc sếp đi tới làm tôi giật mình, tôi bèn nói là không phải tôi lấy nó ra. Cô cũng biết đó, đồ ở dưới tầng hầm, nếu sếp không lên tiếng thì không ai được phép lấy ra, tôi cũng không dám lấy, sợ anh ấy nghi ngờ tới lợi dụng lúc làm việc công để trộm đồ.
Tiểu Trường tiếp tục nói với tôi.
Tôi liếc nhìn Tiểu Trương:
Sau đó thì sao, biểu cảm của anh ấy thế nào?

Tiểu Trương không cho tôi được nhiều manh mối, nhưng cậu ta kể mấy ngày trước Quý Mạt Dương suýt nữa thì gặp chuyện trong tầng hầm, may mà Tiểu Trương phát hiện sớm. Lúc đó Quý Mạt Dương đang nằm trên mặt đất, nửa thân trên còn không mặc áo, sau khi ra khỏi đó thì đã đến bệnh viện. Tiểu Trương nói rằng cậu ta cũng ở lại bệnh viện, nhưng nửa đêm khi Tiểu Trương nhìn sang chỗ Quý Mạt Dương thì không thấy anh ấy nằm trên giường bệnh, đợi đến khi Tiểu Trương tìm khắp một vòng trở lại, trời gần sáng thì mới thấy Quý Mạt Dương quay về.
Tiểu Trương hỏi Quý Mạt Dương xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Mạt Dương nói mình chưa từng rời đi.
Để thăm dò, tôi đưa thước Thiên Bồng cho Tiểu Trương, bảo:
Cậu sờ thử đi.

Tiểu Trương không nghi ngờ gì, đưa tay cầm nó, nhìn tới nhìn lui rồi hỏi tôi:
Cô không cần nữa sao?

Nếu như tôi đoán không sai, thì lúc đó Quý Mạt Dương đã biết có chuyện xảy ra rồi.

Là lúc tôi qua chỗ La Quán Trinh bên kia và gọi cho cậu?Tôi hỏi Tiểu Trương, Tiểu Trương gật đầu.

Cảm ơn!
Tôi cầm cuốn sổ định rời đi, Tiểu Trương vội xoay người gọi tôi.
Ly Thương!

Tôi quay lại, Tiểu Trương nói:
Sống sót trở về nhé!

Tài xế nhìn người nói chuyện với anh ấy trong màn hình video, sau đó liếc nhìn tôi một cái, nói với tôi tổng cộng là hai trăm hai mươi tệ, có thể thấy rõ tâm trạng của tài xế đang rất tốt.
Tức là, anh ấy không hề nhìn thấy tất cả hiện tượng kỳ lạ bên ngoài, chỉ có tôi nhìn thấy thôi.
Tài xế nhất thời im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Suốt chặng đường bôn ba, tôi mệt mỏi ngả người vào xe, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy dáng vẻ đau đớn của Huyền Quân khi ở trong phòng, nhưng khi tôi muốn bước tới xem tay hắn thì lại bị tỉnh giấc.
Nhìn biểu cảm của Tiểu Trương, tôi liền biết cậu ta hoàn toàn không cảm nhận được độ lạnh và sức nặng của thước Thiên Bồng.
Tôi lấy một mảnh vải đỏ trên người xuống, quần thước Thiên Bồng lại, rồi mới hỏi Tiểu Trương:
Còn điều gì muốn nói với tôi không, Quý Mạt Dương đã đi đâu, đi với ai, đi bao lâu rồi? Lúc về còn mang theo thứ gì nữa? Là ai đã dò huyệt cho anh ấy!

Tôi nhìn Tiểu Trương:
Cậu đã chuẩn bị từ lâu rồi à?

Tiểu Trương khó xử:
Thật ra tôi không muốn cô đi vì sợ cô gặp nguy hiểm. Tôi cũng giống như sếp vậy, đều mong cô được yên ổn. Nhưng bây giờ sếp như thế này, sống chết không rõ, tôi cũng không thể đánh lòng nổi!

Khi cầm nắm hay sờ vuốt những chiếc thước Thiên Bồng khác đều chẳng có khác biệt gì quá lớn, tuy là pháp khí nhưng cũng chỉ là vật tầm thường mà thôi.
Những thước Thiên Bồng nặng trịch trong tay này dường như còn nặng hơn cả cái balo túi đeo nữa, hơn nữa nó được làm bằng gỗ nhưng lại lạnh như băng, thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi lạnh của nó đang xâm nhập cơ thể tôi từng chút từng chút một, buộc tôi phải ném nó đi.
Tiểu Trương biết tôi làm rất nhanh gọn lưu loát mấy chuyện như xuống huyệt mộ nên cũng không chần chừ, cộng thêm chuyện này có liên quan đến Quý Mạt Dương, cậu ta lập tức kể cho tôi nghe toàn bộ.
Chúng tôi vừa đi ra ngoài vừa nói.
Còn nói trước khi quan tài đồng xanh được chuyển tới thì thước Thiên Bồng đã xuất hiện rồi, nhưng chuyện này vẫn luôn được giấu kín, không nói ra.
Đã rất lâu rồi.
Đi bộ lên núi, tôi nhớ lại những gì Quý Mạt Dương từng nói. Khi sợ hãi hãy ăn một viên kẹo, nghĩ về những chuyện không đáng sợ thì sẽ không thấy sợ hãi nữa.

Tôi mò mẫm, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ, mỗi khi tôi sợ hãi, Quý Mạt Dương sẽ đưa kẹo cho tôi, còn tôi sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà bỏ kẹo vào miệng ăn.

Trước giờ chưa từng nghĩ, lúc nào anh ấy cũng mang kéo theo bên người là do đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.