Chương 86: Sự nhẫn t m vô tình của hương vụ


Tôi bước sang một bên thử thăm dò, nâng tay lên cố hết sức đẩy mạnh sang một bên, bên trong có một hòn đá tròn, khi tôi thúc vào hoàn toàn có thể đ8ẩy ra.

Cửa mộ mở ra, bên trong toàn mùi bụi bặm.
Tôi lấy kim chỉ Bắc ra đo thử thì thấy không định vị được, kim chỉ Bắc quay rất nhanh, tôi đang định cất nó đi thì nó phát ra một tiếng
cạch
, hoàn toàn bị hỏng mất.
Tôi mờ mịt không rõ vì sao, vội vàng cất đi.
Tôi lấy làm lạ:
Quý Mạt Dương đã từng đến đây, tại sao lại không có ấn tượng gì nhỉ?

Tôi đi vòng ra sau, phát hiện còn có ngôi mộ khác,
Tôi nhìn của mộ, thế này thì tôi càng phải đi vào rồi.
Tôi bắt đầu tìm cách để vào trong, nhưng không biết mình đã chạm trúng chỗ nào mà cửa mộ lại đột nhiên tự động mở ra.
So với trong suy nghĩ của tôi thì thế này quá gây thất vọng rồi.
Rõ là phô trương, vậy mà chỉ là gỗ bình thường ư?
Nhưng trên quan tài có dán rất nhiều bùa, tuy niên đại đã lâu, bùa cũng đã ố vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra uy lực của chúng, bên trên còn có ánh sáng lờ mờ nữa.
Tôi đột nhiên phát hiện mình đã có thể nhìn thấy ánh sáng trên bùa rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một tảng đá lớn, trên tảng đá có viết bốn chữ lớn
Càn Khôn Đại Đạo
.
Vừa nhìn tôi liền nhớ tới hội Hồng Hoa trên tivi, trong đầu không ngừng hồi tưởng.
Ngoài cửa có người chạy vào, tôi cố nhìn kỹ, hóa ra là một vài đạo sĩ cầm phất trần, miệng hùng hồn nói gì đó, bày ra thế trận, bao vây quan tài lại, bắt đầu đi vòng quanh.
Tôi nhìn họ rồi lùi ra sau, cầm lấy balo tiếp tục tìm.
Tôi vội nhìn trên mặt đất, thước Thiên Bồng rơi xuống dưới rồi.
Tôi cố gắng bò qua, chợt thấy có một người đứng trước mặt tôi. Người nọ đi giày đen, giẫm lên tay tôi, tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương len lỏi vào người mình.
Tôi nhìn một hồi rồi bước tới, khi đến trước quan tài, tôi lại bắt đầu nghiên cứu nó. Tôi vốn đã mê mẩn đồ cổ, nhưng từ sau khi quan tài đồng xanh xuất hiện, dường như tôi càng mê mấy kiểu quan tài thế này hơn, mỗi lần gặp lại muốn kiểm tra kỹ càng một chút.
Quan tài không có gì đặc biệt, cũng không có hoa văn nào, chất liệu hắn cũng là loại gỗ quan tài bình thường.
Mà mấy lá bùa màu vàng phía trên đầu đằng sau lưng tôi lại đang lay động. Tôi quay lại nhìn những lá bùa đó, thật kỳ lạ, ở đây không có gió, sao chúng lại lay động được nhỉ?
Tôi nhìn của mộ, lẽ nào có lỗ thông gió sao, hay là tôi hiểu nhầm, cửa Bắc vốn dĩ không thông được, mà tôi đã sơ suất bỏ qua cửa Nam rồi.
Người nọ cầm phất trần, tay làm thủ ẩn, thoạt nhìn khuôn mặt hắn ta chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng đầu tóc và lông mày đều đã bạc trắng.
Tôi thở phào một hơi, quan sát xung quanh, nơi này là chỗ hành lễ, hay là tuẫn giáo tập thể đây?
Tôi nhìn bàn tay đen kịt của mình, cảm giác tê buốt trên đó giống như bị kim châm vậy, tôi đau tới nỗi muốn run rẩy.
Người mặc áo đen, toàn thân sạch sẽ, cao khoảng một mét tám, thậm chí có thể cao hơn.
Tôi nhìn Hương Vụ, bất giác trốn ra phía sau hắn.
Ngón tay trong tay áo Hương Vụ khẽ nhúc nhích, hắn giương mắt nhìn đối phương, ánh mắt của hắn lạnh tanh, nghiêm nghị, thậm chí thân thể hắn còn lạnh hơn trước.
Người đàn ông đưa tay lên tính toán, Hương Vụ phất tay một cái, một tia lửa đánh vào trán người đàn ông khiến hắn ta giật mình, giơ tay ôm ngực thét lên.

Ngươi... người muốn diệt nguyên thần của ta?
Người đàn ông kinh hoàng tột độ, vội xoay người muốn rời đi. Hương Vụ lại phất tay về phía trước, các đạo sĩ ngã trên mặt đất bấy giờ lục tục ngồi dậy, giống như chỉ vừa mới ngủ một giấc, ngay lập tức liền bao vây người đàn ông kia lại. Hắn ta tựa người sang một bên, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông tuấn tú mặc áo bào màu đen đang đứng trước mặt tôi. Hắn ta để kiểu tóc của đạo sĩ, cài một cây trâm gỗ màu đen. Hắn ta nhìn tôi rồi nở nụ cười rất đẹp, tiếp đó lại cúi xuống muốn đỡ tôi dậy, nhưng khi hắn ta sắp chạm vào tối thì đột ngột lùi lại, bị quan tài hất tung khiến hắn ta trượt ra sau vài mét mới dừng lại.
Một luồng sáng đỏ xẹt qua trước mắt tôi, áo bào rộng tung bay, hương thơm bao trùm khắp ngôi mộ, tôi vươn tay nắm chặt thước Thiên Bồng, níu lấy áo bào của Hương Vụ để đứng lên.
Nếu Quý Mạt Dương ở đây, không biết anh ấy sẽ nghĩ gì.
Tôi quay đầu nhìn, luôn có cảm giác như có vô số cặp mắt đang nhìn mình, cảm giác này rất kỳ quái.
Gương mặt sắc sảo tuyệt thế với một cặp mắt bí ẩn sâu xa.
Anh ta mặc trường bào màu đen, chắp tay sau lưng nhìn tôi cười:
Mùi thơm đấy.

Tôi vội vàng lấy balo, lục tìm trong đó muốn lấy thước Thiên Bồng ra, nhưng khi tôi bỏ nó ra thì chiếc quan tài trước mặt bắt đầu rung lên, những lá bùa niêm phong dán trên đó cũng bắt đầu bị xé rách.
Sương mù màu đen dày đặc trước mắt, tôi thậm chí còn nhìn không rõ, đứng không vững, balo cũng rơi xuống đất.
Tôi hiểu rõ nhất thói quen của anh ấy, hút thuốc chỉ hút một nửa, còn lại anh ấy bảo để kính quỷ thần.
Hơn nữa đây cũng là hãng mà anh ấy hút.

Người của bản quân mà ngươi cũng dám động vào, ngươi chán sống rồi sao?
Hương Vụ cười khẽ, nhưng cũng không thèm nhìn tôi.
Tôi luôn nghĩ hắn không phải là Huyền Quân, nhưng nhìn chiếc nhẫn toga trên tay hắn, rõ ràng là cùng một người.
Tôi đi một vòng quanh quan tài, chợt thấy trên quan tài có một ấn ký nằm ngang trông rất lạ.
Tôi cố quan sát, suy đoán một chút, bỗng sực nhớ ra gì đó:
Thước Thiên Bồng?

Đi vòng qua những người này, phía đối diện có một người đàn ông gầy gò, xanh xao vàng vọt đang ngồi, mặt mày dính đầy bụi, chỗ vết nhăn giống như vết dao điêu khắc nhiều năm để lại, còn có lông mày
trång.
Cũng phải hơn mộ9t trăm người, một số người có khuôn mặt khô quắt, giống như là còn sống mà nhắm mắt vậy, họ mặc đạo bào màu vàng, còn có đạo bào vàng đỏ đan xen, 6mũ đều là màu đen, đầu tóc trông có vé sinh động như thật, bên trên còn cằm trâm cài đủ màu.
Tôi không dám động đậy, chỉ lấy điện thoại ch5ụp vài tấm ảnh.

Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao trên người lại có khí của đại đạo?
Người đàn ông kinh ngạc hỏi, nhưng Hương Vụ chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.

Ngươi muốn giết ta?
Người đàn ông tự nói một mình, Hương Vụ còn chưa nói đến chuyện có muốn giết hắn ta hay không.
Nhưng quan tài bỗng nhiên nặng nề rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang lớn, nắp quan tài cũng mở ra, mấy đạo sĩ bị thứ gì đó hất văng ra ngoài, ngã lăn xuống đất, đau đớn lăn lộn.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy mảnh vải đỏ quẩn thước Thiên Bồng, nhưng khi mở ra lại chẳng có gì bên trong cả.
Tôi đứng ở cửa một lúc, cửa mộ mở ra, bên trong xuất hiện một cỗ quan tài màu đen.
Quan tài đang không ngừng tỏa ra âm khí đen kịt, bao phủ khắp ngôi mộ.
Tôi đi vào, xung quanh trống trải, trên đầu có bùa giấy màu vàng bay bay, trên bù3a là chú văn được vẽ bằng bút đỏ, có đến hơn mấy nghìn lá.
Bên dưới là những bộ xương khô cúi đầu, ngồi xếp bằng.
Đi tới ngôi mộ phía sau, mới vừa đi tới cửa đã cảm giác được khí lạnh bên trong đang từng chút bao phủ, loại khí ấy có màu đen, hơn nữa còn hơi giống Hương Vụ.
Tôi sờ thử của mộ, lạnh buốt thấu xương khiến tôi phải rụt tay lại, đang kiểm tra xung quanh thì thấy một đầu mẩu thuốc lá trên đất, tôi ngồi xuống nhặt lên xem, là của Quý Mạt Dương.
Các đạo sĩ vây quanh người đàn ông đó chuyển động rất nhanh, miệng liên tục rầm rì đọc gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.