Chương 87: Sự nhẫn t m vô tình của hương vụ


Tôi giữ chặt lấy ngón tay đeo nhẫn toga của hắn.


Rốt cuộc phải làm sao thì tay anh mới lành lại?
Tôi hỏi Hương Vụ.
<8br>Hương Vụ lộ ra một nụ cười khôi hài, nhưng nụ cười của hắn vẫn lạnh tanh:
Há miệng!

Làm sao mà Hương Vụ có thể không biết được cơ chứ. Tôi cảm thấy thấy chỉ là hắn không muốn nói thôi, nhưng vì để không bị hắn bỏ lại, tôi bèn túm chặt tay áo hắn, hắn có muốn hất tôi ra cũng không được.
Hương Vụ đi xuống núi, tôi lo nhìn mặt hắn mãi nên vấp chân, loạng choạng ngã xuống. Hắn không hất tôi ra, nhưng tự tôi đã buông hắn ra rồi, vậy mà hắn lại nhẫn tâm vô tình trơ mắt nhìn tôi lăn xuống. Hắn không thèm quan tâm tới tối, đợi tôi đứng dậy được thì chẳng thấy hắn đầu nữa.
Tôi hoảng sợ giật mình, lại có thêm vài người nữa sống lại.
Các đạo sĩ nhìn tôi và Hương Vụ, tên đạo sĩ phía trước cúi đầu, giống như đang thỉnh cầu Hương Vụ điều gì đó.
Tôi đi theo sau hắn ta, cũng không nói chuyện, mãi cho đến khi hắn ta đưa tôi đến nơi trông coi dưới chân núi, muốn tôi đi vào để đăng ký, tôi liền hỏi:
Tại sao anh lại hại người?

Đối phương quay lưng về phía tôi, từ từ xoay người lại, dấu hiệu rõ nhất của hắn ta chính là một bên mặt giật giật, chắc là chứng tăng động giảm chú ý.
Từ từ đứng lên, tôi thuận theo lối đi bên cạnh tiếp tục đi xuống, kết quả đi một hồi thì thấy một người, hơn nữa còn là một người đàn ông.
Người đàn ông đang tìm kiếm thứ gì đó dưới đất, tôi dừng lại, nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ quái, lo lắng có thể mình lại gặp phải kẻ xấu rồi.
Không kịp nghĩ gì thêm, tôi vội đuổi theo Hương Vụ.
Chạy lên đằng trước, tôi níu áo Hương Vụ, đang chuẩn bị rời đi cùng hắn thì thấy đạo sĩ trên đất và người bên chỗ Càn Khôn Đại Đạo kia đứng dậy.
Tôi vội lấy tay Hương Vụ ra xem, không ngờ đầu ngón tay hắn đã khỏi hắn.

Đây là...

Mà khi quay trở ra, tôi phát hiện ngôi mộ này lại có cửa Nam.
Cửa mà Hương Vụ đưa tôi ra chính là cửa Nam.
Còn nếu là bình thường, vậy tôi không cần quá lo lắng nữa!
Người đó rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, hắn ta nhìn quanh rồi bước tới chỗ tôi, hỏi:
Cô là ai, đêm hôm cô chạy tới khu du lịch làm gì? Buổi tối nơi này không cho phép người vào, cô không biết sao? Tôi mà báo cáo ra ngoài thì cô sẽ bị bắt đấy có biết không?

Ra ngoài bao nhiêu năm nay, tôi đã thành thạo các kỹ năng mà Quý Mạt Dương chỉ dạy. Gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hoảng loạn, mà phải công nhận chiêu này của anh ấy hiệu quả thật.
Người kia nhìn tôi một cái rồi mới đồng ý dẫn tôi xuống núi, bảo tôi sau này đừng như vậy nữa, tốt nhất khi ra ngoài nên đi hai người, chứ đi một mình dễ xảy ra chuyện.
Hương Vụ quay lại nhìn rồi khinh khỉnh bỏ đi.
Chúng tôi vừa rời đi thì phía sau bỗng
phừng
một tiếng, trong chớp mắt một ngọn lửa lớn cháy bùng lên từ bên trong ngôi mộ, tôi sợ đến mức kêu Hương Vụ đi nhanh lên. Tôi cảm thấy bên hông chợt bị tóm lấy, được hắn đưa ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, xung quanh vẫn còn tối om, tôi đành phải bật đèn đội đầu lên, nhưng lại phát hiện đèn đã hỏng rồi.
Người gặp chuyện xui xẻo ngay cả khi uống nước lạnh cũng sẽ giắt răng, ví dụ như tôi đây, lúc này tôi thật sự rất đen đủi.
Tôi vội đi theo Hương Vụ, hỏi:
Kẻ tìm Quý Mạt Dương là ai vậy? Là người bị diệt nguyên thần trong quan tài kia sao? Lúc tôi xuống mộ, có kẻ đã dùng đá chặn lại cửa của một huyệt, kẻ đó chắc chắn không phải anh, vậy thì là ai? Tôi thấy bên dưới hình như không có, vậy thì chính quỷ bên ngoài, nhưng quỷ bên ngoài đó từ đầu tới chứ, tôi cũng đều có hại ai? Đã vướng phải quỷ bên ngoài từ lúc nào nhỉ, lẽ nào dưới núi này còn có quý khác, chính con quỷ đó muốn hại tôi, mà hắn rảnh rỗi không việc gì làm nên mới ghé huyệt mộ hàng xóm chơi à?


Không biết.
Tôi hỏi một loạt câu hỏi làm Hương Vụ nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng hất tôi ra, tiếc rằng hắn vẫn không hất tôi ra được.
Chúng tôi vừa đi ra, ngọn núi phía sau lập tức lún xuống một chút, chắc là bên trong đã đổ sụp.
Sau khi đáp xuống, Hương Vụ liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.
Cuối cùng người đó cũng phát hiện ra tôi. Người đó ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn ta có một khuôn mặt bình thường, trong lòng tôi cũng bớt lo lắng hơn chút.
Nhớ Quý Mạt Dương từng nói với tôi, phàm là quỷ quái đều sẽ mang vẻ ngoài rất đặc sắc, hoặc là rất đẹp, hoặc là rất xấu.
Hươ6ng Vụ rụt tay về, vẻ mặt như thể rất chán ghét, lấy ra một chiếc khăn trắng lau, sau đó xoay người bỏ đi. Tôi đưa mắt nhìn quan t5ài đã không còn tỏa khí cùng thước Thiên Bồng và mấy đạo sĩ đang bất động
kia.
Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng điệu có vẻ rất tức giận, tôi cố quan sát xem rốt cuộc hắn ta là người hay quỷ, nhưng theo tôi thấy, ắt hẳn hắn ta là người.
Tôi bèn giải thích:
Hôm qua tôi lên đây, cảm thấy chóng mặt nên đã ngủ lại trên núi, ai ngờ lúc tỉnh lại đã là giờ này rồi. Tôi cũng sợ lắm. Định gọi điện thoại cầu cứu nhưng điện thoại không có tín hiệu nên không gọi đi được. Anh này, anh có thể gọi cảnh sát giúp tôi và đưa tôi xuống được không?

Tôi thoáng ngây ra, thấy hơi khó3 hiểu, nhưng hắn muốn tôi hả miệng, tôi bèn làm theo.
Hương Vụ quay mặt đi, đưa ngón tay tới, tôi có cảm giác như có thứ 9gì đó bị hút đi.

Cô đang nói cái gì vậy?
Người đàn ông hỏi bằng vẻ khó hiểu, thực ra chẳng qua hắn ta không thừa nhận việc xấu mình đã làm mà thôi.

Nhưng nếu tôi không có chứng cứ, làm sao tôi dám nói như vậy được.


Anh tưởng lúc đó tôi ở dưới ngôi mộ, đèn đội đầu hết pin, tối om không ánh sáng đi nên không nhìn rõ mặt anh sao. Tôi đúng là không nhìn rõ mặt anh, nhưng tôi thấy rất rõ nụ cười nham hiểm của anh lúc đó, Vì vậy kẻ đã bê đã lên chặn cửa chính là anh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.