Chương 88: Sử dụng hợp của thước thiên bồng
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1654 chữ
- 2021-12-31 04:53:22
Hương Vụ kinh ngạc quay lại nhìn tôi, tôi thản nhiên nói:
Đúng là tôi vô dụng thật, níu góc áo của anh mà cũng ngã lăn xuống núi được, thì tôi có8 ích gì đâu? Xuống tới nơi còn bị người đàn ông kia hãm hại!
Nghe tôi nói, khuôn mặt đẹp trai của Hương Vụ hiện lên vẻ lạnh nhạt, sau đó3 quay đi nhìn kẻ đang chuẩn bị chạy trốn.
Ra đây đi!
Mọi người đều đã già, nhưng tiểu đồ đệ kia thì không già, lúc này người trên núi nhiều, chợt nhớ đến lời lão tổ dặn nên mọi người đồng tâm hiệp lực tìm ra quan tài và tảng đá trấn áp, sau đó trấn áp và phong ấn tiểu đồ đệ kia.
Núi Tiểu Côn Lôn đã xảy ra rất nhiều chuyện, mấy năm nay nghe nói có người lên núi rồi bị lạc, sau khi về nhà thì phát điên, về sau có người đến thăm khám thì mới đỡ hơn chút. Hai năm nay không biết có chuyện gì xảy ra mà lại bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Cách đây không lâu, có hai người đi vào, ra được thì chết.
Vậy nên có chút quái lạ.
Ông lão thấy tôi vẫn ổn, liền nói:
Cô là người duy nhất đi vào, còn ngủ một giấc trở ra mà vẫn không bị gì đấy.
Chuyện này đã bị đứa trẻ đó biết được. Trong một đêm, thi thể chất thành động khắp ngọn núi, đứa trẻ đó đã giết sạch các sư huynh đồng môn, chỉ giữ lại vài người có thể trông nom quét dọn đạo quản và sự phụ của nó.
Kể từ đó, trên núi này chỉ còn lại mấy sư đồ thôi.
Hương Vụ bị cuốn lấy, kẻ trước mặt này muốn chui vào trong người tôi, thấy gương mặt rét lạnh của hắn ta sắp dán lên, tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt phát ra trên người, vật đó nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, ngay sau đó trên mặt hắn ta bốc lên một làn khói. Tôi cúi đầu nhìn bảy đồng tiền bịt miệng rơi dưới đất, cúi xuống nhặt lên, buộc chặt chúng vào cổ tay của mình.
Vật kia sợ tiền bịt miệng, tôi khẽ nhúc nhích một chút, hắn ta lập tức lùi về sau. Tôi tưởng hắn ta sợ tôi thì tôi có thể đến gần, nhưng không ngờ được rằng nếu hắn ta cùng đường thì căn bản hoàn toàn không hề sợ tối.
Giọng nói lạnh lùng của Hương Vụ giống như là một thanh kiếm sắc bén, tôi nghe mà 9thấy rét lạnh cả người.
Người đó chạy được vài bước thì dừng lại, cái lưng còng quay lại, cặp mắt chuột của hắn ta nhìn chằm chằm Hương V6ụ rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười rất lạnh, khiến tôi bất giác phải trốn ra sau Hương Vụ.
Ông lão kinh ngạc, hỏi tôi đi một mình mà vẫn không bị gì sao.
Không sao cả ạ, có thể có chuyện gì được chứ?
Tôi ngạc nhiên, thế là ông lão kể cho tôi nghe câu chuyện về ngọn núi này.
Hương Vụ vẫn kiêu căng nhìn kẻ đó bằng vẻ đầ5y khinh miệt.
Những người nọ lại bất ngờ ngã lăn ra đất, tôi kinh ngạc nhìn hắn ta ngã xuống, thả tay áo Hương Vụ ra, định bước tới thì bị Hương Vụ gọi lại:
Quay lại đây.
Thấy tôi đến gần, vật đó lao tới nhanh như gió, Hương Vụ tức giận quát:
Bản tôn thấy người chán sống rồi đấy!
Khi tôi còn đang hết sức kinh ngạc thì trước mắt có một luồng sáng đỏ vụt qua, vật đó giống như bị xé rách, trong tích tắc đã không thấy đâu nữa, bên tai dường như vang lên tiếng gào thét, ngay sau đó mọi thử trở liên lại như cũ.
Thiện ác là thứ người ta nói mắt thường nhìn ra được.
Ông ta là một người sắp chết, làm sao có thể phán đoán chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai!
Trên đường đi, vẻ mặt của Hương Vụ vẫn cứ đanh lại, tôi biết tâm trạng của hắn đang không tốt, nhìn thấy tôi là khó chịu nên tất nhiên tôi cũng không dám nói gì.
Sau khi ra được khỏi nơi đó, tôi đã không thấy Hương Vụ. Lúc chúng tôi vừa mới rời đi, bởi vì mới sáng sớm nên xung quanh vẫn còn một ít sương mù bao phủ, mà lớp sương mù đó hòa quyện với mùi hương trên người Hương Vụ, tôi cũng không chú ý lắm, mãi cho đến khi đi một hồi chợt phát hiện mùi hương bên cạnh tôi biến mất, tôi mới dừng lại nhìn xung quanh, bấy giờ mới nhận ra mùi hương đã tản đi rồi.
Đứa trẻ này chính là một thiên sư trẻ tuổi có tiếng gần xa.
Nhưng không biết tại sao, khi lão đạo sĩ đó sắp qua đời lại muốn đứa trẻ này hạ táng cùng với mình, hơn nữa còn phân phó các đồ đệ nhất định đúng thương xót cho đứa trẻ này, phải phong ấn cả hai người lại với nhau trong quan tài.
Nhưng nghĩ đến đồ đệ kia lại thấy thật khá xót xa, rõ ràng là lão đạo sĩ nhận nuôi tiểu đồ đệ, vậy mà khi phát hiện tiểu đồ đệ không phải người thường lại nổi sắt tâm, lo các đồ tử đồ tôn của mình bị liên lụy nên mới muôn vì dân trừ ác.
Nhưng đáng tiếc, lão đạo sĩ kia sống cả một đời vẫn không bằng một thân xác phàm tục như tôi đây.
Những đứa trẻ này đầu óc thông minh nên cũng khiến các sư huynh nể phục.
Có rất nhiều việc các huynh đệ xuống núi không hoàn thành được, lão đạo sĩ sẽ bảo đứa trẻ này đi xử lý, nó xử lý rất ổn thỏa.
Trước mắt có một thôn làng mộc mạc, khói nghi ngút lượn lờ trong thôn, một số người đã đi ra ngoài.
Một ông lão hỏi thăm tôi từ đầu tới, tôi chỉ vào ngọn núi phía sau, nói hôm qua mình đi du ngoạn rồi bị lạc đường, ngủ một đêm trên núi tới bây giờ mới xuống.
Tôi lập tức lùi về phía sau Hương Vụ, sau khi người đó ngã xuống, có một bóng đen chui từ đằng sau hắn ta ra ngoài. Nhìn thấy bóng đen đó, tôi liên sực nhớ ra, tôi hơi thất thần nhìn hắn ta, hỏi:
Là thứ trước đó đã tóm tôi trong huyệt mộ. Hắn ta ở sau lưng tôi, tôi quay lại thì nhìn thấy hắn ta.
Nếu không phải có phản ứng nhanh, nếu không phải tên này còn có chút lương tri, làm chuyện gì cũng thiếu quyết đoán, thì bây giờ cô đã là tiểu nương tử của ta rồi. Nếu có đi theo ta, hai chúng ta âm dương bù đắp cho nhau, sẽ là sự bù trừ rất lớn đấy.
Ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi, từ nhỏ đã sống ở thôn dưới núi này. Nhiều năm trước, ông từng nghe những người thuộc thế hệ ông của mình kể rằng, núi này tên là Tiểu Côn Lôn, nghĩa là một ngọn núi Côn Lôn khác, mà từ xưa đến nay Côn Lôn đã có môn phái, một số đạo sĩ đã sống ở đây. Các đạo sĩ tu hành nhiều năm, rất lợi hại, rất có bản lĩnh.
Về sau, lão đạo sĩ nhặt được một đứa bé đang thoi thóp dưới chân núi, đưa đứa bé lên núi chăm sóc nuôi nấng, đứa bé này luôn ở bên cạnh lão đạo sĩ, lão đạo sĩ cũng vô cùng thương yêu nó nên đã truyền thụ hết toàn bộ tu vi cả đời lại cho nó, khiến các sư huynh trong môn phái rất đố kị.
Về sau, đứa trẻ đó có nhặt về vài đứa bé khác nuôi lớn, sau đó để cho các sư huynh thu nhận làm đồ đệ, trên núi lại có thêm nhiều người.
Một ngày nọ, những đứa trẻ do tiểu đồ đệ này nhặt về phát hiện ra lão tổ ở phía sau núi, lão tổ đã truyền thụ đại pháp trừ tà lại cho chúng, nói với mấy đứa trẻ mới đến này rằng nhất định phải phong ẩn tiểu đồ đệ của ông. Cứ như vậy năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.
Tôi quay lại nhìn Hương Vụ, Hương Vụ cũng quay sang nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm của hắn quét qua người tôi từ đầu tới chân, xác định tôi vẫn ổn mới đanh mặt hừ một tiếng, nhìn sang chỗ khác.
Thấy Hương Vụ muốn rời đi, tôi bèn đi theo hắn. Trời cũng sắp sáng rồi, không lo sẽ có quỷ quái xuất hiện nữa nên tôi đi sóng vai bên cạnh Hương Vụ, cũng không níu tay áo hắn nữa.
Cháu nhìn thấy còn một người khác nữa, anh ta nằm ở đó, nhưng không việc gì, chỉ là ngủ thôi, không bị sao cả.
Nghe tôi nói như vậy, ông lão ừ một tiếng, tôi nhìn sang bên kia theo hướng ông ấy nhìn rồi mới rời đi, có lẽ sau này ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Thứ kia dứt lời bèn xông về phía Hương Vụ, tôi lập tức thả Hương Vụ ra, tránh cho hắn bị tôi liên lụy.
Nhưng ngay khi tôi buông Hương Vụ, sau lưng tôi chợt vang lên giọng cười khì khì, một bàn tay nắm lấy vai tôi, tôi quay phắt lại thì bị khuôn mặt của một người sản tới gần, mặt mày trắng bệch lạnh lẽo hệt như mặt người chết khiến tôi giật nảy mình. Hương Vụ tức giận quát:
Khốn kiếp!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.