Chương 90: Hai người điên


Các bác sĩ bị tôi làm giật mình, sau đó vội vàng gọi Quý Mạt Dương đến, nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương liên bước tới ôm tôi, sau8 đó đưa tôi về nhà.

Tôi nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên phát hiện mắt tôi
thăng cấp
rồi.

3Khi Quý Mạt Dương nói chuyện với tôi, có một vật gì đó màu đen trên vai anh ấy, trước kia tôi không nhìn rõ, chỉ có cảm giác 9mà thôi, nhưng bây giờ thì lại thấy vô cùng rõ ràng.

Tại sao lại là anh? Chị dâu tôi đâu?
Bình thường tôi không thích mấy tên đàn ông đến gần La Quán Trinh, ngoại trừ Quý Mạt Dương.
Tề Vũ hơi ngập ngừng, nói:
Cô ấy xảy ra chuyện rồi!

Tôi cau mày hỏi:
Có chuyện gì vậy?

Tôi bất lực ngồi dậy, tại sao trong mơ tôi cảm giác giống như mình đã trải qua hàng trăm triệu năm, như đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Quý Mạt Dương ra khỏi phòng, tôi vẫn chưa ngủ, tôi nhìn khắp phòng, nghĩ kỹ lại, nhớ tới việc thước Thiên Bồng đã dùng nhập vào cơ thể tôi như thế nào, tôi đưa tay trái lên nhìn cổ tay. Có lẽ là thước Thiên Bồng đang bày trò, chắc sẽ không có chuyện gì lớn.
Còn về những gì tôi trải qua trong mơ, nói không chừng chính là hồi ức của thước Thiên Bồng.
Về chuyện tôi bệnh lần này, Quý Mạt Dương cho rằng tại tôi xuống mộ ở núi Tiểu Côn Lôn nên mới sốt cao ba ngày ba đêm, vì vậy anh ấy nói với tôi, chỉ cần sau này tôi không xuống mộ nữa thì tôi làm cái gì anh ấy cũng sẽ đồng ý. Tôi nghĩ, Quý Mạt Dương đã lo lắng cho tôi như vậy, vậy tôi sẽ không đi nữa.

Em có thể không lên xuống mộ, không đi trộm mộ, nhưng em muốn tham gia vào các công việc khảo cổ khác, muốn tham gia thăm dò mộ cổ.
Tôi có thể nhượng bộ tới bước này nhưng không thể rút lui khỏi giới khảo cổ được.
Với tính cách của tôi, tôi không thể nào từ bỏ hoàn toàn.
Sân sau hơi tối, bình thường tôi cũng không thích tối lắm. Đợi một hồi không thấy quan tài đồng xanh xuất hiện nên tôi đành quay về.
Vào nhà ngồi xuống, chợt nhớ ra tôi vẫn chưa gọi điện cho La Quán Trinh để hỏi thăm, thế là tôi bèn gọi cho cô ấy.
Kết quả, người nhận điện thoại không phải La Quán Trinh mà là Tề Vũ.
Tôi đem hành vi cặn bã của Trần Tử Dương quy về cho Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương bắt đầu đen mặt. Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi như hận không thể vo tròn tôi lại thành quả tạ rồi vứt ra ngoài, tôi có thể nhìn ra anh ấy đang rất giận.
Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn tôn trọng tôi, để tôi sống một mình.
Tối hôm đó, Quý Mạt Dương nhận được cuộc gọi điện thoại, bạn anh ấy gặp chuyện, anh ấy nghe xong vội vàng rời đi. Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì thì anh ấy bảo tôi bớt lo chuyện bao đồng đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tề Vũ nói rất nhiều, hỏi tôi rất nhiều điều, anh ta cũng hỏi tôi về chuyện Huyền Quân, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho có.
Xuống xe, tôi vào tìm La Quán Trinh, cô ấy đang nằm trên giường giống như người không xương vậy, toàn thân mềm oặt, dù có gọi hay ôm cô ấy dậy, cô ấy cũng nằm vật ra đó.
La Quán Trinh nhắm chặt mắt, cũng chẳng có chút sức sống nào,
Tôi đang suy nghĩ thì thấy ấn ký trên cổ tay tôi lóe lên một cái, một ẩn kỷ hình vòng tay tỏa ra ánh lửa vàng nhàn nhạt, bất chợt lóe sáng rồi không thấy nữa.
Tôi đoán nó có cảm ứng với tôi, đồng ý giúp tôi bảo vệ Quý Mạt Dương và thù lao chính là cho phép nó dung hòa vào cơ thể tôi.
Quý Mạt Dương chuẩn bị một ít đồ ăn tẩm bổ, ăn uống xong tôi bèn đi ra ngoài.
Tôi rất khó hiểu, tại sao Tề Vũ lại cố ý nói cho tôi, anh ta và La Quán Trinh là bạn bè bình thường, sợ tôi đánh anh ta hay gì?
Tôi thu dọn đồ một chút, cúp máy rồi đi tìm La Quán Trinh. Trước khi đi, tôi quan sát biệt thự một lượt, vô cùng mong mỏi quan tài đồng xanh sẽ xuất hiện, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy.
Tôi gọi điện cho Quý Mạt Dương nhưng anh ấy không nghe máy, có vẻ là đang bận.
Tề Vũ cũng không miễn cưỡng nữa, sau đó đưa tôi ra ngoài, tôi ngồi xe của Tề Vũ đến chỗ La Quán Trinh.
Ngồi trong xe, tôi liên tục đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thời tiết rất tốt, bầu trời giăng đầy sao, trăng chiếu sáng nơi nơi.
Chỉ là không có vòng trấn hồn và chuông trấn hồn bên cạnh khiến tôi luôn cảm thấy những ngày tháng này thật tẻ nhạt.
Tôi không hề nghi ngờ lời nói của Tề Vũ, mà theo tôi thấy, người như Tề Vũ giữ chức vụ nhà nước, anh ta sẽ không nói dối.
Hóa ra La Quán Trinh đang ở vùng quê Nam Thành, cô ấy đang giải quyết một việc rất rắc rối, không ngờ lại xảy ra chuyện, bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Mà bên cạnh cô ấy không có ai nên Tề Vũ dùng thân phận bạn bè để chăm sóc La Quán Trinh.
Ngồi máy bay ngay đêm hôm đó, đến ba giờ sáng tôi đã đến chỗ La Quán Trinh, người ra đón tôi là Tề Vũ.
Nhìn thấy tôi, Tề Vũ cười tươi như hoa, còn tôi lại khá bất mãn với anh ta. La Quán Trinh đang hôn mê chưa tỉnh mà anh ta còn cười vậy được.
Lẽ nào Tề Vũ cảm thấy đây là chuyện rất đáng mừng hay sao?
Cũng có khả năng nó được làm ra từ một gốc cây đào thượng cổ!
Trí tưởng tượng của tôi cũng phong phú thật, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần để ý thêm nữa. Không ra thì thôi vậy, chỉ hy vọng nó không làm hại Quý Mạt Dương, giúp tôi bảo vệ Quý Mạt
Dương.
Hay là không nhìn thấy Quý Mạt Dương nên nghĩ mình có nhiều cơ hội hơn rồi?

Đưa cho tôi đi!
Tề Vũ bước tới muốn đỡ lấy balo trên vai tôi nhưng tôi đã quen tự mình đeo rồi.

Không cần đâu.

Tuy rằng ngoài miệng đồng ý nhưng Quý Mạt Dương rất hiểu tôi, nếu tôi dễ dàng chịu nghe lời ở nhà không ra ngoài thì cũng sẽ không ầm ĩ tới mức chia tay với Trần Tử Dương, cũng sẽ sớm lui về hậu phương ngoan ngoãn ở nhà dạy con giúp chồng rồi.
Có lẽ vì hiểu tối nên cuối cùng Quý Mạt Dương cũng đồng ý.
Thế là chúng tôi đều vui vẻ.
Nhưng Quý Mạt Dương quyết định chuyển đến sống cùng tôi, tôi kiên quyết phản đối việc này.
Anh ấy xụ mặt hỏi:
Bộ anh ăn thịt em hay gì?


Anh không thể ăn thịt em, nhưng anh có thể làm ảnh hưởng đến việc em lấy chồng. Đây là nhà em, lỡ như một ngày nào đó em có bạn trai, anh lại ra ra vào vào ở đây thì em làm sao giải thích được? Vì Trần Tử Dương hiểu lầm hai chúng ta nên mới chia tay em. Nếu người tiếp theo cũng vì hiểu lầm mà chia tay em, vậy phải làm sao?

Quý Mạt Dương đi rồi, tôi bèn ra phía sân sau, ngơ ngẩn đứng ở chỗ chiếc quan tài đồng xanh biến mất.
Không biết Huyền Quân đã xảy ra chuyện gì, ba ngày nay Hương Vụ cũng không xuất hiện sao?
Tôi bệnh nặng, Hương Vụ cũng không ra, có phải Huyền Quân bị gì nghiêm trọng lắm không?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương:
Anh nuôi quỷ phải không?

Quý Mạ6t Dương sa sầm mặt mày, anh ấy tức giận nhìn tôi, bảo tôi ăn nói vớ vẩn, còn nói tôi ở bệnh viện, sốt đến hỏng cả đầu rồi, bắ5t tôi đi ngủ.
Tôi mới hỏi Quý Mạt Dương tôi đã ngủ bao lâu, anh ấy nói tôi đã ngủ ba ngày ba đêm, hơn nữa ba ngày ba đêm này còn sốt cao nữa.
Người chăm sóc La Quán Trinh là Triệu Đỉnh và một nữ đồng nghiệp của Tề Vũ.

Tôi gọi điện cho Quý Mạt Dương nhưng anh ấy vẫn không nghe máy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.