Chương 91: Hai người điên


Nghe tôi nói vậy, họ bèn quay đi. Tôi cởi áo La Quán Trinh ra, phát hiện trên ngực cô ấy có một con bọ rất nhỏ.

Con bọ này màu đen,8 có đầu kim rất to, mắt thường miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy. Tôi định bắt nó nhưng con bọ đã biến thành một làn khói chui vào trong3 kẽ tay tôi.
Trẻ con trong làng đều dùng đã đuổi đánh người đàn bà điên, thể là chị ta đánh nhau với lũ trẻ, về nhà thì bị gã chồng đánh.
Bụng của chị ta ngày càng to, người trong thôn bảo đứa bé trong bụng chị ta là con hoang, vì có hôm gã chồng kia đi vằng không có nhà, một tên say rượu trong thôn đã đi tới nhà chị ta, sau đó thì chị ta mang
Nhớ đến sức mạnh của chú Ngũ Lôi, tôi bắt đầu thầm nghĩ xem nên vẽ nó thế nào.
Vốn tưởng mình sẽ chẳng vẽ nổi chủ Ngũ Lôi kia, nhưng chợt phát hiện ra rằng chỉ cần mình nghĩ thầm trong đầu đã lập tức biết cách vẽ nó.
Cho đến gần đây, người đàn bà điên biến mất, người đàn ông đi khắp nơi tìm.
Việc này mới dẫn đến chuyện của La Quán Trinh.
Tề Vũ dẫn mọi người đi tìm nhưng không tìm thấy, nhưng người báo án kia lại khóc lóc vang trời bảo là đã triệu đến thứ gì đó không sạch sẽ, thế nên Tề Vũ đi tìm La Quán Trinh. Kết quả, đến cổng thôn, La Quán Trinh nói mấy người Tề Vũ không được đi vào, bảo Tề Vũ đợi ở cổng thôn, cô ấy sẽ vào một mình.
Ai ngờ vào được hồi lâu, ra ngoài lập tức có chuyện.

Yên tâm đi, tôi không yêu như La Quán Trinh đầu, anh ở lại đây đợi tôi.

Dứt lời, tôi đi ngay lập tức, Tề Vũ đứng ở phía sau nhìn tôi:
Nếu cô không ra được thì phải làm sao?

Trong lúc chờ đợi, tôi bất giác thiếp đi.
Tôi nằm mơ thấy Huyền Quân nằm trên giường, không có cánh tay, rồi tôi chợt giật mình tỉnh dậy.
Nhưng tôi cũng không ăn sô cô la. Hồi còn nhỏ thì được, bây giờ lớn rồi tôi không thích ăn đồ ngọt.
Chỉ là nếu tôi không chịu nhận thì khéo Tề Vũ lại nghĩ là tôi chảnh, thế nên khi anh ta đưa hộp số cô la tới, tôi đành cầm lấy chứ không ăn.
Tất cả ký ức chỉ có bấy nhiêu, không biết làm thế nào mà La Quán Trinh giữ lại được đoạn ký ức vụn vặt này, nhưng thật bất ngờ là tôi lại có thể nhìn thấy.
Nhân lúc chưa có gì xảy ra, tôi lấy Phục Ma Bản ra, đọc kỹ lại một lượt, gần như đã nhớ được hết.
Tôi nhìn lại Tề Vũ:
Liên quan gì đến anh?


Tôi cũng hết cách rồi. Tính chất công việc của tôi là như vậy. Tôi phải có trách nhiệm với mọi người. Hơn nữa, tôi cũng đã hợp tác với chị dâu của cô một thời gian rồi. Cô ấy đồng ý hợp tác với tôi là có giao ước trước. Bất cứ lúc nào tôi cũng phải phối hợp hoàn toàn, cô ấy bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy.
Tề Vũ giải thích như vậy, tôi có thể hiểu sơ sơ, đây cũng giống với những gì La Quán Trinh sẽ làm.
Tôi ngạc nhiên, trong đầu lại hiện lên một vài hình ảnh, nhìn sang La Quán Trinh thì thấy sợi tơ đen trên đầu ngón ta9y của cô ấy cũng hóa thành khói rồi biến mất.
Tôi chỉnh lại ảo cho La Quán Trinh, nhìn sang Triệu Đỉnh và đồng nghiệp của anh ta, 6tôi lấy một cái rương bên dưới gầm giường của La Quán Trinh và mở ra, bên trong là một vài cuốn sách, trong số đó có một quyển là Đạo Đức 5Kinh.
Bùa trấn hồn, bùa đuổi ma, bùa đuổi quỷ, bùa bình an...
Còn có cả bùa hộ mệnh?
Nghĩ thế tôi cũng chỉ

một tiếng với anh ta.
Được tối thông cảm, Tề Vũ phấn chấn hẳn lên, còn cười rất vui.

Anh ở lại đi, tôi vào cho.

Tề Vũ nhìn tôi:
Cô vào? Một mình cô?

Tề Vũ lái xe đến cổng thôn Ngưu Đầu, chúng tôi xuống xe.

Chúng ta vào thôi.
Tề Vũ định vào thôn nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi lại tiếp tục kiểm tra, còn có một quyển Phục Ma Bản, mở ra đọc thử thì toàn là mấy chuyện làm sao để đuổi quý bắt yêu. Tôi nhét mấy thứ khác lại vào rương, chỉ lấy thanh kiếm gỗ và một cái chuông trần hôn ra.
Đáng tiếc nó không phải là chuông trấn hồn của tôi, cầm cũng không thuận tay lắm.
Tôi nhìn thấy cậu bé kia bèn đi theo nó.
Hình như cậu bé biết có người đang theo dõi nên cố tình không đi thẳng tới trường nữa mà nép sang một bờ ao nhỏ đợi tôi.
Dù buồn nhưng cũng sắp đến thời gian tôi phải hành động rồi.
Nhiều người trong thôn bắt đầu ra ngoài, nông dân thì ra đồng, trẻ con cắp sách đến trường, một số khác ra ngoài tán gẫu.
Nghe Tề Vũ nói vậy, tôi nhìn anh ta bằng ánh nhìn khinh miệt, phiền phức là của anh ta rước đến, sao lại làm như chẳng liên quan gì đến anh ta vậy?
Tề Vũ nhìn tôi qua kính chiếu hậu:
Không vui à?

Tôi lấy ngẫu nhiên vài lá bùa hộ mệnh đưa cho đám người Tề Vũ, mỗi người một lá, còn lại dán cho La Quán Trinh một lá. Tôi dặn dò Triệu Đỉnh và đồng nghiệp của anh ta chăm sóc La Quán Trinh, sau đó lấy đồng tiền bịt miệng trên người xuống nhét vào trong tay cô ấy, sau đó mới cùng Tề Vũ đi đến thôn mà anh ta nói.
Tề Vũ nói thôn xóm nơi xảy ra chuyện tên là thôn Ngưu Đầu, trong thôn lạc mất một người điên, có người bảo án và nhờ Tề Vũ bọn họ đi tìm.

Nếu ba ngày không thấy tôi trở ra thì anh đi tìm Quý Mạt Dương nhé!
Nói xong, tôi đã vào thôn Ngưu Đầu rồi.
Trời vẫn còn tồi, thôn Ngưu Đầu yên tĩnh đến mức khiến người ta rét run, dường như khắp nơi còn ngập tràn cảm giác kỳ dị.
Tôi đi dọc thôn, nhớ đến những chuyện còn lưu lại trong đầu, La Quán Trinh đã đến thôn này, cô ấy đến nhà của người đàn bà điên nọ, mà sở dĩ người đàn bà điên có thể khiến người đàn ông của chị ta quan tâm như vậy là vì trong bụng chị ta có đứa con của gã.
Trước đó, người điên luôn bị người đàn ông đánh đập tàn nhẫn, chị ta cáo trạng khắp nơi, nói rằng chồng mình đánh mình nhưng chẳng ai trong thôn quan tâm đến chuyện này, ai tốt bụng thì còn cho người điện đồ ăn, kẻ lạnh nhạt thì vờ như không thấy gì.
Suy nghĩ một hồi, tôi đặt chuông trấn hồn vào lại, sau đó lấy hết bùa giấy trong đó ra.
Vốn dĩ tôi định sẽ tìm một cuốn sách về bùa chú để đối chiếu xem nội dung là gì, nhưng không ngờ tôi lại phát hiện ra rằng mình có thể đọc hiểu những gì được viết trên đó.
thai.
Nhưng từ sau khi người đàn bà điên mang thai thì không bị đánh nữa, ngược lại người đàn ông kia còn đối xử khá tốt với chị ta.
Tự giác chuẩn bị xong rồi, tôi bèn đi tới của nhà hàng xóm của người đàn bà điện và đợi ở đó.
Đứa trẻ sắp đi học, tôi không thể để cho cha mẹ nó biết nên đành phải đứng đợi dưới gốc cây to, cách của nhà họ không xa.
Tôi thật sự không hiểu có cái gì để anh ta vui đến vậy, chị dâu tôi đã thành thế kia rồi!
Đang buồn bực thì Tề Vũ đưa cho tôi một hộp số cô la:
Lúc đi đám cưới có người cho tôi đấy. Tôi không ăn, cô ăn đi.

Trong lòng nhẩm đếm lại một lượt mấy lá bùa giấy để chắc chắn mình đã có những loại bùa nào, cũng tiện lấy ra sử dụng.
Tôi giống như một người mới bắt đầu chơi game, chẳng hiểu gì cả nên mới tự cho mình là vô địch thiên hạ.
Mà những gì La Quán Trinh tra được đều là từ đứa trẻ hàng xóm của người đàn bà điên nói.
Trước khi xảy ra chuyện, La Quán Trinh có ghé đến nhà người đàn bà điên, sau khi trở ra thì đã có điểm bất thường.
Đợi tôi đi đến, nó quay đầu lại nhìn tôi, hỏi:
Chị cũng đến tìm người đàn bà điên hả?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.