Chương 92: Huyền qu n trong mơ



Vậy chị đi theo em.


Dọc đường tôi hỏi cậu bé có sợ tôi không, cậu bé lắc đầu nói:
Nhìn chị không đáng sợ, chồng của ngườ8i điên mới đáng sợ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn bùa và Cửu Tự Chân Ngôn rồi. Cửu Tự Chân Ngôn chính là
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
, hay còn gọi là chủ hộ mạng.
Đây là điều trong Phục Ma Bản nói.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân của mình, quả nhiên có một đôi chân đầy đặn mang một đôi giày bẩn thỉu đang đứng đó, tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, đặt nồi về chỗ cũ rồi quay người đi ra phía cửa.
Tôi có thể cảm nhận được người điên đang ở sau lưng tôi, hơn nữa còn đang hà hơi.
Tôi xắn tay áo lên, cố hết sức không làm hỏng nó mà còn có thể đặt trở về nguyên vẹn chỗ cũ.
Mất khá nhiều công sức mới thảo được cái nồi.
Nói xong, cậu bé đi vào trong, cửa phòng cậu bé vẫn đóng nhưng âm khí vẫn bốc ra nồng nặc từ bên trong, cũng vì vậy mà cả căn phòng đều lạnh toát.
Cậu bé mở cửa phòng đi vào, đứng ở cửa chỉ tay vào dưới giường:
Ở đằng kia.

Tôi bước vào nhìn xuống gầm giường, giường cậu bé là loại có giá sắt, độ cao cách mặt đất bên dưới khoảng năm mươi centimet, bên trong tối đen chẳng có gì cả.
Tôi quan sát một lúc rồi bảo:
Không có!

Nhưng người điên theo tôi đến cửa thì không ra nữa, tôi đóng cửa, xoay lại thì thấy một người phụ nữ mập mạp đứng bên trong, chị ta có đôi mắt hình hạt đậu, đôi mắt ấy nằm trên khuôn mặt mập mạp trông không được hài hòa cho lắm. Chị ta đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi rất khó hiểu. Người điên không ăn không uống được, lại còn thường xuyên bị đánh đập, sao chị ta lại mập mạp thể kia?
Cậu bé mờ mịt hỏi lại:
Tại sao?

Tôi lấy hộp socola Tề Vũ cho tôi từ trong balo ra, đưa cho cậu bé:
Cho em cái này!

Tôi nghi ngờ người điên đã nhập vào cơ thể cậu bé, họ thường xuyên ở cạnh nhau, nếu cậu bé không bài xích thì hoàn toàn có khả năng này.
Hơn nữa khi cậu bé bước vào, nó còn nhìn thấy người điên, nhưng tôi vào thì lại không thấy nữa.
Chị ta không dám bước ra, nhưng có vẻ như đang có xác nhận xem tôi có nhìn thấy chị ta hay không.
Tôi nhìn một lúc, đặt chìa khóa vào dưới cửa định rời đi, bàn tay người điên cách của vươn ra ngoài, muốn nắm lấy tay tôi, tay chị ta lạnh như băng vậy.
Tôi đi theo cậu bé về6 đến nhà, nhà nó đã khóa cổng, trên cổng còn treo một ổ khóa.

Chị đi theo em, chúng ta đi từ phía sau vào nhà.
Cậu bé dẫ5n tôi đi vòng ra sau nhà, sau nhà là một cái vườn lớn, không có hàng rào, cậu bé dắt tôi vào từ chỗ này. Có lẽ bình thường ở nhà không có ai, tan học về nhà thì đi vào bằng lối này nên trong nhà cũng không tu sửa, xem như để dành riêng cho cậu bé.
Thật ra tôi cũng thấy lạ. Ban ngày người điên không ra ngoài được, âm khí trong phòng lại nặng như vậy, chắc chắn vừa rồi chị ta vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ lại biến mất. Chị ta chạy đi đâu rồi?
Đứa nhỏ nằm sấp xuống đất nhìn xuống dưới giường, không nhìn thấy người điên, thắc mắc hỏi:
Hồi nãy em vẫn còn thấy chị ấy nằm dưới này mà, sao giờ không thấy nữa?

Cách một tấm kính, tôi cũng không biểu hiện gì, vờ như mình không nhìn thấy người điên.
Người điên dán sát khuôn mặt mập mạp của mình lên, mắt chị ta nhìn chằm chằm vào tối.
Tôi lấy ra một lá bùa, vốn định niêm phong cửa lại để bắt người điên, nhưng nghĩ lại vẫn còn nhiều chuyện chưa điều tra rõ nên lại thôi. Cất bùa đi, tôi vào phòng cậu bé, quan sát kỹ thì thấy căn phòng này ở cạnh bếp và ống khói của phòng bếp ở đằng sau giường.
Tôi đi vào bếp xem xét. Nhìn cái nôi của người ta đang lành lặn như vậy, tôi không nỡ lòng phá hỏng, nhưng nếu không xem thì làm sao bắt được người điên?
Lật qua xem, đáy nồi đen như mực, còn có một lớp tro dày, nhưng vết chân lớn dưới đáy nồi lại rất rõ ràng, tôi lập tức xác nhận được tình hình.
Ngay khi tôi chuẩn bị đặt nồi về chỗ cũ, khí lạnh sau lưng tôi bỗng đông cứng lại, thậm chí tôi còn cảm thấy giống như có tiếng hà hơi sát bên tai.
Tôi đi từ sân sau để vào nhà cậu bé, vòng qua đến trước cửa phòng, mò được chìa khóa, hành động không khác gì tên trộm đột nhập.
Quả nhiên âm khí trong phòng rất dày, còn dày đặc hơn so với lúc tôi ở cùng cậu bé trước đó nữa, tức là người điên vẫn chưa đi, chỉ là trốn tôi và cậu bé thôi.
Tôi cố kiềm chế không run rẩy, đẩy chìa khóa vào và coi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đứng dậy đi ra sân sau.
Lúc rời đi, tôi luôn cảm giác người điên cười với tôi từ cửa sổ trong phòng, nhưng tôi không ngoảnh lại nhìn.

Vâng.

Cậu bé gật đầu, tôi đưa nó đến trường rồi quay lại.
Phục Ma Bản là vật cổ, đoán chừng cũng đã hơn trăm năm, chữ trên đó đều là chữ Phồn thể.
Cải gọi là nồi, hẳn là loại nồi lớn dùng để nấu cơm trong nhà bếp vùng nông thôn.
Rời khỏi nhà cậu bé, nhân lúc trời chưa tối, tôi đi đến nhà người điên.
Có lẽ buổi tối người điên sẽ ra ngoài, tới lúc đó tôi phải theo sát chị ta, còn bây giờ chị ta chưa ra, tôi cũng tiện bề điều tra hơn.
Nếu như có chút chí tiến thủ thì cho dù người phụ nữ trong nhà có khiếm khuyết, hắn cũng không đến nỗi để nhà mình thành ra thế này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như tôi phải gả cho một kẻ điên, phỏng chừng tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà sống qua ngày nữa!
Cậu bé cũng thấy khó hiểu, tôi nhìn quanh căn phòng cũng không tìm thấy.
Tôi ra khỏi phòng cậu bé, tìm một vòng xung quanh nhưng vẫn không thấy.
Lúc này, âm khí trong phòng đang giảm dần.
Tôi nhìn cậu bé, bảo:
Đưa tay cho chị.

Hai mắt cậu bé lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh liền từ chối:
Không được, cô giáo nói không được dễ dàng nhận đồ của người lạ.


Vậy sao em còn dẫn người lạ về nhà nữa này? Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, em thấy sao?

Chúng tôi đến sân trước, cậu bé tìm thấy chìa khóa dưới cửa, mở cửa ra dẫn tôi vào. Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy âm khí dày đặc khắp nhà, hơn nữa còn là màu đen, điều đó có nghĩa người điên kia đã chết và linh hồn của chị ta có oán khí. Oán khí rất nặng mới thành ra thế này.
Cậu bé bước vào nhà nói với tôi:
Phòng của em ở bên trong, chị đi theo em!


Gã từng đánh em à?
Tôi hỏi cậu bé, nó gật đầu, tôi hỏi lý do tại sao thì cậu bé nói là do nó cho ng3ười điên đó một cái bánh bao, bị gã chồng chị ta nhìn thấy nên bị gã đà cho mấy cái.
Con người vốn khác biệt với thú vật, 9nhưng nếu như hành động không khác gì cầm thú thì chắc chắn đó là súc sinh chứ không phải người nữa.
Tôi không tin cậu bé nói dối tôi. Chắc chắn người điên vẫn còn trong nhà, chỉ là trốn ở nơi mà tôi không nhìn thấy thôi.
Mở Phục Ma Bản ra đọc lại, hóa ra quỷ có thể trốn trong ống khói, để xác định điều này, chỉ cần lấy nồi nấu cơm ra xem có vết chân nào dưới nồi không là biết.
Chỉ là cho đến giờ tôi vẫn không hiểu, La Quán Trinh xảy ra chuyện, linh hồn của cô ấy đã đi đâu? Nhà người điên ở bên cạnh nhà cậu bé. Tôi đứng ở cổng quan sát một hồi, cổng lớn là hàng rào gỗ, bên trong cũng có ba gian nhà tranh, trông giống như sắp đổ sập xuống vậy.
Đã là thời đại nào rồi, cho dù là ở vùng quê cũng có rất ít loại nhà tranh như vậy, có thể thấy gã chồng của người điên là một tên cực kỳ lười nhác.

Hà hà....

Bên tai tôi vang lên tiếng cười khẽ của đàn ông, tôi quay đầu nhìn xung quanh, xung quanh không có ai cả, mà ban ngày ban mặt thế này lẽ nào tôi đã gặp ảo giác?
Cậu bé do dự một lúc mới đưa tay cầm lấy hộp số cô la, tôi nắm tay nó, tay nó rất ẩm, chắc chắn không bị người điên kia nhập vào thân thể
Không tìm được nguyên nhân, tôi đành nói với cậu bé:
Em nên đi học đi, nếu không, giáo viên tìm em sẽ dễ gây nghi ngờ. Chị sẽ đợi em ở cổng trường. Đợi em tan học rồi mình nói chuyện này sau nha.

Nhìn kỹ xung quanh một lần nữa, chắc chắn không có ai, tôi mới khẽ khàng bước vào sân nhà của người điên.

Trong sân cũng tồi tàn rách nát không kém, thật sự không biết nên đặt chân vào đâu, may mà cuối cùng tôi cũng vào được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.